#26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay chị cầm điện thoại mà run rẩy, cả người cũng toát mồ hôi lạnh. Chị vừa dập máy, còn chưa kịp nghĩ gì thì thấy chồng gọi về, thái độ của anh vẫn hết sức bình thản:

- Mình à! Anh đang ở chỗ tiêm phòng, có đăng ký cho Hến, Sò không?

Chị thoáng giật mình, bối rối ậm ừ.

- Anh đăng ký tuần sau nhé, tại sáng mai, anh phải đi công tác rồi.

- Dạ.

Vợ hiểu lý do chồng làm vậy. Anh thương con gái lắm, các nàng lại hay thích làm nũng, phải có ba ở bên nịnh nọt mới chịu đi tiêm phòng. Chị trầm ngâm một lát rồi dịu dàng hỏi:

- Chồng à! Sao tự dưng mình lại đi ra chỗ tiêm phòng vậy?

- À! Con của bạn anh hôm nay đi tiêm phòng mà. Thằng bé còn nhỏ, cũng nhát như Hến, Sò nên cô ấy nhờ anh đi cùng.

Bạn? Vẫn là người bạn ban ngày nhắn tin tâm sự, ban đêm gọi chồng chị đấy sao? Cảm giác cổ họng nghèn nghẹn, chị hít một hơi thật sâu, cố ép cho giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể:

- Mình ơi! Lát nữa, mình mời cô ấy và bé qua nhà ăn cơm đi!

Cứ nghĩ chồng sẽ từ chối, không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý. Tiếc rằng, lúc về, anh chỉ đi có một mình, hỏi ra mới biết chồng đề nghị nhưng cô bạn có việc bận đột xuất nên không tới được, chắc phải để dịp khác. Vợ múc thìa canh chua cho chồng nếm thử, nửa đùa nửa thật bảo:

- Thân được với ông xã nhà em thì chắc phải là người tuyệt vời lắm nhỉ?

Ba Hến thấy canh ngon quá liền tấm tắc khen:

- Mình nấu ăn đỉnh dã man!

Anh húp sùm sụp thêm mấy thìa canh nữa mới thật thà trình bày:

- Không, cô ấy chẳng hoàn hảo như mình đâu. Tuy cô ấy hơi nóng tính nhưng được cái thật thà, thẳng thắn, con người tốt bụng hiếm có. Nói chung, bọn anh chỉ đơn giản là hợp chuyện thôi.

Nghe chồng khen người đàn bà khác, lòng vợ gai gai khó chịu. Chị cố nhịn xuống, nở nụ cười gượng gạo.

- Vậy à? Mong là hôm nào em được gặp chị ấy.

- Ừ, anh hơi đói rồi, cơm sắp được chưa mình?

Ai đó cố tình đánh trống lảng. Chị tinh ý nhận ra chồng không thoải mái nên cũng cho qua chủ đề nhạy cảm.

- Thịt vịt em om nước dừa rồi, còn chiên nữa là xong.

Ôi! Cái món vịt chiên nước dừa đỉnh cao của bà nhà, ngầy ngậy, thơm thơm, cay cay, chỉ ngửi mùi thôi là bụng dạ đã lạo xạo rồi. Ông xã hứng khởi bảo:

- Uầy! Tuyệt! Vậy anh và các con đi tắm trước nhé!

Chồng ra sức trêu chọc hai cô công chúa khiến tụi nhỏ cười khanh khách. Nhà tắm rộn ràng náo nhiệt ghê gớm, Hến, Sò vẫn như thường ngày la hét inh ỏi:

- Mẹ Hà ơi! Ba Hậu cù con.

- Sò hư nha! Rõ là Sò cù ba trước mà!

- Kệ Sò! Tại Sò xinh nên Sò mới được cù ba á!

- Vâng, ba nể Sò luôn rồi! Ba gội đầu cho Sò nha!

- Ba gội đầu cho Hến nữa, ba à!

- Mẹ Hà ơi! Tắm chung đi! Nấu cơm sau cũng được mà... mẹ Hà ơi... mẹ Hà ơi...

Bọn trẻ được cái dù chơi với ba vui thế nào đi chăng nữa cũng hiếm khi quên mẹ, lúc nào cũng ríu ra ríu rít như chim non. Không rủ được mẹ vào tắm chung, trước khi lau khô tóc, hai nhóc chạy ra bếp, lắc đầu nguầy nguậy cho nước bắn vào hết người mẹ rồi lè lưỡi trêu mẹ, sau đó lao thật nhanh trở lại chỗ ba cười hề hề. Chẳng rõ ai dạy chúng cái trò này nữa? Mẹ Hà mắng bao nhiêu lần cũng không ăn thua. Ba Hậu chỉ chẹp miệng bảo kệ đi, con gái mà, ở với tụi nó được mấy đâu, thoắt cái đi lấy chồng thì biết bao giờ mới về thăm nhà? Nhiều khi chị thấy hai nàng thật có phúc, anh nhà chị mà đi tranh chức ông bố của năm thì chắc không có đối thủ. Xem kìa, chỉ từ nhà tắm ra phòng ăn thôi mà đứa chị bám riết sau lưng, đứa em cũng chễm chệ ngồi trên vai, nghịch tóc ba.

- Nào! Hai cục vàng của tôi ơi! Ăn cơm đã chứ nhỉ?

Lũ trẻ vâng dạ rồi trườn xuống ghế, ngồi ngoan ngoãn. Hến bắt chước ba, hai tay cầm cái bát đưa cho mẹ, giọng ngọt lịm:

- Cục vàng của con ơi! Cho con xin bát cơm ạ!

Em Sò ngạc nhiên nhìn chị, bé thấy hay hay nên cũng học đòi:

- Cục vàng Hến, Sò, cục vàng ba Hậu với cục vàng mẹ Hà, bốn cục vàng á!

Ba Hậu cười khoái chí rồi xoa đầu khen con thông minh, chị Hà cũng tủm tỉm. Có người vợ vừa ăn vừa để ý chồng con, không khí gia đình vui vẻ bao nhiêu thì chị thấy bất an bấy nhiêu. Chị tự động viên mình rằng cô Nguyệt dù tốt nhưng vừa trải qua cú sốc lớn về tình cảm, mới phải điều trị tâm lý một thời gian dài. Phải chăng cô nhầm lẫn? Tiếng ba ấy có khi là của đứa trẻ khác chứ không phải của em bé đó gọi anh. Chị ép mình suy nghĩ theo hướng tích cực nhất. Mới hôm qua, hai vợ chồng còn mùi mẫn lắm, không thể có chuyện hoang đường như vậy được. Chị cố gắng lạc quan, mà sao cứ có linh cảm xấu nhỉ? Lòng chị nặng trĩu. Sau bữa cơm, chị rửa bát, dọn dẹp nhà cửa rồi chuẩn bị đồ đạc và quần áo, xếp ngay ngắn trong vali cho ông xã đi công tác. Mặt chị cứ ngây ra, chồng lại tưởng vợ buồn nên vòng tay qua ôm siết một cái.

- Sao vậy? Đâu phải lần đầu anh xa nhà đâu?

- À, không có gì. Mình nhớ ăn uống, giữ gìn sức khoẻ cẩn thận. Mấy loại thuốc thông thường em để trong đây rồi, nếu ốm đau hay có chuyện gì đột xuất thì gọi cho em.

- Rồi, rồi, tuân lệnh!

Anh Hậu thơm chụt vào má bà xã một phát rồi cười cười. Đôi lúc chán nản vì cuộc sống quá đơn điệu tẻ nhạt, nhưng anh cũng không thể phủ nhận được là nhiều khi thấy bà xã thương mình, lo cho mình còn hơn cả mẹ thì ruột gan cứ mềm nhũn ra. Chồng thủ thỉ trò chuyện rồi vuốt ve tình cảm mà lòng vợ rối như tơ vò. Thôi, đợt này anh đi Đà Nẵng cũng tốt, chị có thêm thời gian suy ngẫm cẩn thận. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro