Chương 12 : Bách Niên Tuyệt Diệt Phù.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai tháng trước trận chiến giữa Ưng Vũ và Lam Thiên Vân, tại Thiên Không Sơn.

"Vân nhi, lần này xuống núi, vi sư biết ngươi sẽ đến Xích Vân, căn cơ của ngươi tuy vững chắc, nhưng cảnh giới vẫn chưa cao, tốt nhất không nên trêu chọc vào tu chân giả của Xích Vân."

"Đệ tử hiểu rõ."

"Trong các tu chân giả của Xích Vân, có hai cái tên sau đây ngươi tuyệt đối không được đắc tội, linh phù ta đưa ngươi, hai kẻ này hoàn toàn có thể phá hủy trong một chiêu."

"Là hai kẻ nào ạ?"

"Xích Chiến Hoàng, Xích Vân Tử đệ tam, Linh Đan hậu kỳ. Vương Quân, hiệu Thiên Huyễn, Linh Đan trung kỳ đỉnh phong. Hai kẻ này không đơn giản, tuyệt đối tránh xa họ ra."

"Đệ tử ghi nhớ."

"Ừm, còn điều này, ngoài tu chân giả ra, có ba cái tên sau đây ngươi tuyệt đối đừng đụng vào. Họ đều chỉ là phàm nhân, nhưng chiến lực lại đáng sợ vô cùng, dưới Linh Đan có lẽ khó tìm đối thủ, thậm chí có thể so với Hình Đan cảnh."

"Chỉ là phàm nhân mà chiến lực có thể đạt đến Hình Đan cảnh sao?"

"Thể chất của ba kẻ này vô cùng biến thái, bọn hắn có thể sử dụng kình khí uy lực không kém linh lực của chúng ta, trong phái cũng chỉ có cấp trưởng lão mới có thể trấn áp được, tuyệt đối ngươi không được động đến họ."

"Đệ tử minh bạch, xin sư tôn chỉ dạy."

"Ba người này gồm Vũ Minh Thành, Chinh Bắc Đại Tướng Quân của Xích Vân, Hồ Ý Thiên, Chinh Nam Đại Tướng Quân và Ưng Long, Chinh Tây Đại Tướng Quân. Trong Xích Vân gọi họ là Tam Sát Thần."

"Thật sự ta không lo ngươi đắc tội với tu chân giả, lần này đi Xích Vân, ta biết ngươi sẽ đến chiến trường, vi sư cũng không ngăn cản, chỉ cần đừng để lộ danh tính tu chân giả của mình, ngươi ra chiến trường rèn luyện một chút cũng không phải không được. Nhưng nếu ở trên chiến trường, ngươi nhất định phải tránh ba kẻ này, tuyệt đối không được giao chiến."

"Nhớ kỹ, chỉ cần nhìn thấy quân kỳ ghi hai chữ 'Sát Thần', ngươi không được cậy mạnh, với thực lực hiện tại của ngươi tuyệt đối không phải đối thủ."

"Đệ tử nhớ kỹ."

...

"Tuy nhiên, nếu thực sự lâm vào tuyệt cảnh, ta vẫn có một bảo vật giữ mạng cho ngươi, tuy nhiên, chỉ trường hợp thập tử vô sinh ngươi mới được nghĩ đến vật này."

"Ta cũng không hy vọng ngươi sẽ dùng đến nó."

...

Từ phương xa, một đạo quân hùng hậu đang tiến về hướng Lam Thiên Vân, tuy vẫn còn cách một đoạn xa, nhưng hắn có thể nhìn rất rõ, trên quân kỳ ghi hai chữ "Sát Thần".

"Ưng Long..."

"E rằng không quá một khắc nữa hắn sẽ đến..."

"Nếu Ưng Long đến, ta có lẽ chỉ còn cách dùng đến nó mà thôi..."

RẦM!

Lam Thiên Vân thất kinh, linh phù của hắn vừa mới được kích hoạt thì lại gặp phải chấn động khủng khiếp, đường kiếm của Ưng Vũ bỗng trở nên vô cùng uy lực, từng kiếm chạm vào cơ thể Lam Thiên Vân như khai sơn phách địa, vũ lực vô song.

Nếu cứ như thế, e rằng không đến nửa khắc, linh phù của hắn sẽ bị phá hủy.

"Ưng Vũ! Là ngươi ép ta!!!"

Lam Thiên Vân nói lớn, tay phải kết ấn, cả cơ thể hắn được bao phủ bởi một làn khí xanh lam nhạt, tuy nhiên, làn khí này dần dần chuyển màu với một tốc độ rất nhanh, từ xanh lam chuyển thành tím, rồi lại chuyển thành đỏ. Làn khí từ êm dịu trở nên cuồng bạo, trong phút chốc, quanh cơ thể Lam Thiên Vân như được bao phủ bởi một ngọn lửa đỏ thẫm.

"Thiên Không Phần Khí Quyết! Ngoại Linh! Nhị Trọng!"

Lam Thiên Vân niệm, ngọn lửa ấy bốc cháy dữ dội, như muốn thiêu đốt Lam Thiên Vân thi cốt vô tồn, nhưng trong phút chốc, khi ngọn lửa đạt đến đỉnh điểm, nó bỗng dưng trở lại êm dịu, trở thành một làn khí bao phủ thân thể Lam Thiên Vân.

Khi này, quanh người Lam Thiên Vân được bao bọc bởi một làn khí đỏ, nhưng nó đang mờ dần theo thời gian.

Đây là bí pháp thiêu đốt cảnh giới của Lam Thiên Vân, khi này hắn đã hạ cảnh giới của mình đi hai bậc để đổi lấy sức mạnh tức thời.

Lam Thiên Vân nhắm hờ mắt, mặc cho thân thể rung lên từng đợt, sau một khoảng thời gian ngắn, hắn vung đoản nhận lên, đỡ lấy một kiếm của Ưng Vũ. Đoản nhận được bao phủ bởi một làn khí đỏ thẫm.

Ưng Vũ nhíu mày, y cảm nhận được Lam Thiên Vân khi này đã có sự khác biệt so với vừa rồi.

Từ khi đạt được Thiên Nhân Hợp Nhất, Ưng Vũ rơi vào một trạng thái huyền diệu, y bỗng cảm giác chiến ý tuôn trào, không gì ngăn cản được, kiếm pháp, bộ pháp của y được thể hiện đến mức tận cùng mà không hề mất một chút sức lực. Cảm giác ấy làm Ưng Vũ vô cùng thoải mái, chiến đấu như vui đùa.

Không chỉ vậy, càng đánh y càng cảm thấy được kỹ năng của mình thuần thục hơn, mỗi lúc một hoàn thiện. Tuy nhiên, khi bị chặn kiếm lại, Ưng Vũ cảm thấy được, đối thủ của mình vừa có chút thay đổi rồi.

"Vẫn còn vài con bài chưa lật à?" Ưng Vũ khẽ hỏi.

"Phàm nhân thì biết gì thủ đoạn của tu chân giả?" Lam Thiên Vân đáp.

Ưng Vũ ghì chặt kiếm, đẩy về phía Lam Thiên Vân, trừng mắt.

"Tu chân giả? Ngươi xứng sao?"

Dứt lời, Ưng Vũ biến mất, một lưỡi kiếm hiện ra từ không trung đằng sau Lam Thiên Vân chém thẳng vào cổ hắn.

RẦM!!

"Phản xạ quá kém."

Lam Thiên Vân ngay lập tức xoay người chém vào Ưng Vũ, nhưng y chỉ chém trúng một đạo tàn ảnh. Ngay sau đó, một kiếm tựa lôi đình lại giáng xuống đỉnh đầu Lam Thiên Vân.

"Thân pháp quá tệ, vũ lực mạnh hơn thì đã sao chứ?"

Rồi y lại biến mất, từ cánh phải của Lam Thiên Vân, Ưng Vũ lại hiện thân, xuất kiếm về phía đối phương.

KENG!

Nhưng lần này, Lam Thiên Vân lại có thể đỡ được. Cả hai giằng co một lúc, thân hình ép sát nhau.

Lúc này, Lam Thiên Vân không thể không chú ý đến miếng ngọc bội trên cổ Ưng Vũ nữa, ánh sáng trắng bao phủ nó hiện tại đang tỏa ra rực rỡ quang mang đến chói lóa, nhưng có vẻ Ưng Vũ hoàn toàn không để ý đến nó.

Lam Thiên Vân có thể thấy được, ánh sáng của miếng ngọc bội đang dần dần chuyển sang cơ thể Ưng Vũ, đối thủ của hắn đang dần dần được bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng thuần khiết.

"Ưng Vũ, miếng ngọc bội trên cổ ngươi là từ đâu ra?"

"Không phải chuyện của ngươi." Ưng Vũ đáp, rồi y biến mất.

Lam Thiên Vân ngay lập tức giương đoản nhận về một hướng, ngay khi đó Phong Vũ Kiếm của Ưng Vũ chém thẳng vào đoản nhận. Ưng Vũ có chút bất ngờ nhưng động tác của y không hề bị chậm lại, thân ảnh y lại biến mất.

Lam Thiên Vân ngưng thần, hắn mau chóng giương đoản nhận về một phương, thân ảnh Ưng Vũ xuất hiện chém xuống, Phong Vũ Kiếm chém xuyên qua đoản nhận.

Lam Thiên Vân thất kinh, nhưng hắn phát hiện thanh đoản nhận không hề bị gãy.

Ngay khi đó, xung quanh Lam Thiên Vân hiện lên bốn thân ảnh Ưng Vũ.

"Đây là... ảo ảnh... huyễn thuật..."

Hắn không cách nào phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.

Bốn Ưng Vũ đồng loạt lao vào Lam Thiên Vân, hắn giương đoản nhận nhưng không cách nào chặn được Phong Vũ Kiếm của Ưng Vũ, một kiếm chém ngang lưng Lam Thiên Vân.

RẦM!!!

Lam Thiên Vân thất kinh, linh phù thứ hai của hắn đã gần sụp đổ rồi.

"Không lý nào, hộ thể tiểu linh phù cấp Linh Đan có thể ngăn lại một đòn toàn lực của Linh Đan sơ kỳ, thậm chí Hình Đan cảnh nếu muốn phá cũng phải công kích liên tục không dưới nửa ngày, làm sao hắn có thể phá được chứ!?"

"Chẳng lẽ đây là thứ kình khí mà sư tôn nói đến..."

Khởi động bí pháp, Lam Thiên Vân tuy đã có thể chống đỡ một vài đòn của Ưng Vũ, nhưng hắn vẫn không cách nào theo kịp hoàn toàn cử động của đối phương. Không chỉ thế, kỹ năng của Ưng Vũ cũng không ngừng siêu việt hơn, điều này làm Lam Thiên Vân không cách nào chấp nhận nổi.

Hắn đã thiêu đốt cảnh giới, nhưng vẫn không thể nào vượt trội hơn đối phương, bất quá chỉ có thể chống cự lại không quá thê thảm mà thôi.

Tuy rằng như vậy, nhưng Lam Thiên Vân vẫn không ngừng cố gắng phản kích bằng cánh tay còn lại của mình, hắn liên tục phản kích lại những đường chém của Ưng Vũ, tuy rằng đa số đều chỉ trúng vào hư ảnh, nhưng một vài đòn hắn đã đỡ được.

Khi này, thân thể của Ưng Vũ đã tỏa một vầng sáng trắng rực rỡ, có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường rồi. Tuy nhiên Ưng Vũ có vẻ không hề để ý đến.

Lam Thiên Vân nhíu mày, đoản nhận hắn đang cầm hiện đang được bao phủ bởi linh lực của hắn, thông thường, binh khí phổ thông nếu bị hắn công kích sẽ không thể chịu được, nhưng thanh Phong Vũ Kiếm mà Ưng Vũ cầm trong tay vẫn không hề chịu chút tổn thương nào, mặc dù thanh còn lại đã bị chém đứt.

Nhìn kỹ một chút, Phong Vũ Kiếm mà Ưng Vũ đang cầm cũng đang tỏa ra bạch sắc quang mang.

Tuyệt đối là do thứ ánh sáng ấy.

Càng ngày, Lam Thiên Vân càng cảm giác được rất rõ ràng, linh phù của hắn đã suy yếu đến mức có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào rồi, mất đi linh phù, không đến ba chiêu hắn sẽ chết dưới kiếm của Ưng Vũ lúc này.

"Chết tiệt, tại sao hắn lại bỗng nhiên trở nên đáng sợ như vậy chứ!?"

"Mảnh ngọc bội ấy là thứ gì!?"

Ưng Vũ hoàn toàn không hề chú ý đến thay đổi của bản thân, y chỉ cảm nhận được rằng Lam Thiên Vân hiện tại đang vô cùng chậm chạp và quá dễ đối phó, chỉ cần có thể phá tan ánh sáng vàng nhạt đang bao phủ thân thể hắn, Ưng Vũ tuyệt đối có thể chém chết Lam Thiên Vân trong một kiếm.

Từ lúc bước vào trạng thái kia, chiến lực của Ưng Vũ đã được tăng lên vô số lần.

Tiếng hành quân càng ngày càng gần, không, không còn là tiếng hành quân nữa, âm thanh này là tiếng kỵ binh đang lao đến, không còn bao lâu nữa Ưng Long sẽ tiến đến nơi này. Nếu để đến lúc đó...

"Nếu thực sự đến lúc đó, có lẽ ta chỉ còn cách dùng đến nó mà thôi..."

Lam Thiên Vân khẽ niệm, đoản nhận cùng mắt của hắn phát ra hồng sắc quang mang, ngay lập tức, hắn chém thẳng đối diện, đánh bật kiếm của Ưng Vũ.

Ưng Vũ nhíu mày, đòn vừa rồi làm cánh tay y trở nên tê liệt.

Đối diện, Lam Thiên Vân bỗng nhiên biến sắc, thất khiếu chảy máu.

"Xem ra ngươi đã đến giới hạn rồi." Ưng Vũ điềm tĩnh.

"Vẫn đủ sức giết ngươi." Lam Thiên Vân thở dốc, nhưng vẫn cười ngạo nghễ đáp.

Bất kỳ bí pháp gì cũng có tác dụng phụ, Lam Thiên Vân không ngoại lệ.

Lam Thiên Vân nhắm mắt, hắn hạ quyết tâm.

Ưng Vũ không nói một lời nào nữa, y xoay kiếm lao vào Lam Thiên Vân. Một kiếm như lôi đình giáng thẳng thái dương Lam Thiên Vân, nhưng đoản nhận đã chém bật Phong Vũ Kiếm ra.

Ưng Vũ nhíu mày, thân ảnh y biến mất. Ngày sau đó, từ sau lưng Lam Thiên Vân, Phong Vũ Kiếm như đoạt mạng chém vào cổ hắn, nhưng Lam Thiên Vân đã phản ứng kịp, xoay người đỡ kiếm, thậm chí phản kích.

Tuy nhiên, ngay sau đòn phản kích, Lam Thiên Vân khựng người lại, phun ra một ngụm máu lớn. Ưng Vũ không bỏ qua cơ hội, một kiếm đâm thẳng ngực Lam Thiên Vân nhưng đã bị linh phù của hắn ngăn lại, tuy nhiên y có thể cảm nhận được, linh phù này cũng đã gần tới giới hạn rồi, giống như người kích hoạt nó.

Lam Thiên Vân khụy người xuống, nhưng vẫn phản kích Ưng Vũ bằng một đòn chém ngang khiến Ưng Vũ phải lùi lại một đoạn.

"Bí pháp này ta vẫn chưa thuần thục, phản kích mạnh quá..."

"Nhưng thật hiệu quả, giá như ta chăm luyện nó hơn thì giờ đã không phải...."

Lam Thiên Vân kiệt sức đứng dậy, tay run rẩy, khóe miệng rỉ máu không ngừng.

Linh phù lập lòe lúc ẩn lúc hiện.

Lần này kẻ chủ động công kích không phải Ưng Vũ mà là Lam Thiên Vân, hắn cầm đoản nhận thẳng tắp như đầu thương, đâm thẳng về phía Ưng Vũ. Ưng Vũ dùng kiếm gạt thế công của Lam Thiên Vân ra rồi đồng thời chém thẳng xuống, kiếm của Ưng Vũ bị linh phù ngăn lại.

Thừa thế, Lam Thiên Vân đâm thẳng đoản nhận vào cổ Ưng Vũ, nhưng hắn chỉ đâm trúng một đạo tàn ảnh. Từ sau lưng Lam Thiên Vân, Phong Vũ Kiếm chém tới, đánh văng Lam Thiên Vân một đoạn.

RẦM!!

Linh phù sụp đổ, Lam Thiên Vân thổ huyết đương trường.

Ưng Vũ chỉ kiếm về Lam Thiên Vân, sắc mặt lạnh băng.

"Đến lúc chết rồi."

...

"Vân nhi, đây là Bách Niên Tuyệt Diệt Phù, dùng máu của ngươi để kích hoạt, một khi ngươi sử dụng nó, tất cả mọi sinh linh không cao hơn ngươi hai đại cảnh giới trong bán kính mười trượng sẽ chết, đồng thời toàn bộ sức mạnh của ngươi sẽ đạt đến đỉnh phong trong một ngày, tuy nhiên cái giá để sử dụng nó là một trăm năm dương thọ của ngươi."

"Để dùng nó, ngươi hãy để máu của mình thấm vào ba điểm này của lá phù, sau đó kích hoạt như linh phù bình thường."

...

"Thiên."

"Địa."

"Nhân."

...

"Nếu có thể, không dùng đến nó mới là tốt nhất."

...

Ưng Vũ biến mất. Từ sau lưng Lam Thiên Vân, Phong Vũ Kiếm như tử thần đoạt mạng chém vào cổ hắn.

...

"Sau một ngày kể từ khi sử dụng, cơ thể của ngươi sẽ chịu phản kích khủng khiếp, khi đó, bách quỷ gào thét vẫn còn là nhẹ để hình dung đấy."

"Không phải lúc thập tử vô sinh, tuyệt đối không được nghĩ đến việc sử dụng lá phù này."

...

"Bách Niên Tuyệt Diệt Phù – Khai."

Lấy Lam Thiên Vân làm trung tâm, một luồng sóng màu đen tỏa ra tứ phía. Phong Vũ Kiếm đã kề ngay cổ hắn bỗng khựng lại.

Keng!

Phong Vũ Kiếm rơi xuống đất. 


Hết chương 12.

.

.

.

Au: Một phút mặc niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro