Chương 6 : Trắc linh căn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ưng Hổ nhìn Ưng Vũ đang đứng nói gì đó với Ưng Thần, ánh mắt ông tràn ngập ấm áp dành cho thân nhân. Ưng thị gia chủ Ưng Long quanh năm chinh chiến ngoài biên giới, số lần ông quay trở về gia trang vô cùng hiếm hoi, Ưng Hổ chính là người quản lý Ưng gia từ rất lâu rồi.

Cũng vì thế ông mới là người chứng kiến hai huynh đệ kia dần trưởng thành.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ, Ưng Hổ mỉm cười hạnh phúc, lớp trẻ của Ưng thị gia tộc hiện tại vô cùng ưu tú, ngoài Ưng Vũ, vẫn còn ba kẻ khác cũng có thành tựu xuất sắc không kém. Nếu như Ưng Thần thực sự có "linh căn", thì đây quả là đại hạnh đối với Ưng gia.

Ưng Hổ nhìn sơ qua sắc trời, đã là giữa canh thân tối rồi, hai canh nữa sẽ là đến giờ hẹn mà Vương Quân đã nói. Ông nói lớn ra với Ưng Vũ.

"Vũ nhi, đưa Thần nhi đi ăn đi."

Ưng Vũ lên tiếng đáp lại, rồi dẫn Ưng Thần đi mất. Ưng Hổ ngồi thả người về sau, nhắm mắt suy nghĩ.

Ngay lúc này, cảm xúc của Ưng Hổ trở nên hưng phấn, tốt đẹp vô cùng, việc chứng kiến những đứa trẻ ngày nào trưởng thành, chứng kiến những thành tựu do chúng tạo ra, nhìn thấy được tiền đồ xán lạn của chúng, của gia tộc, Ưng Hổ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ông suy nghĩ đến tương lai của Ưng gia, về bước đi sắp tới của gia tộc, về những dự định mà ông cần phải thực hiện. Ưng Hổ bất giác chìm vào dòng suy nghĩ miên man bất tận.

Đồng thời, ông cũng cảm giác được, bình cảnh của ông đang có dấu hiệu lung lay.

Một lúc sau, không khí quanh Ưng Hổ trở nên vô cùng cuồng bạo, chúng xoay quanh người ông liên tục. Ưng Hổ vẫn giữ nguyên một tư thế không thay đổi, nhưng tay thì lại bắt quyết. Sau một lúc xoay vòng, không khí quanh Ưng Hổ trở nên điên cuồng hình thành một cơn lốc nhỏ cuốn thẳng lên trời.

Tuy không thể thấy bằng mắt thường, nhưng những biến chuyển của không khí xung quanh là có thể cảm nhận được.

Ưng Hổ bắt một loạt quyết, ông quát khẽ.

"Ngưng!"

Rồi bắt hổ ấn đặt ngay trước ngực, cơn lốc không khí đang xoay liên tục bỗng khựng lại, sau đó chúng như một vụ nổ lấy Ưng Hổ làm trung tâm, oanh tạc ra khắp tứ phương.

Gió nổi lên vô cùng mạnh.

Ưng Hổ mở mắt ra, ánh mắt ông có phần sắc bén hơn ban nãy, khí chất cũng thay đổi. Ưng Hổ có vẻ bất ngờ, không thể che giấu vẻ vui mừng.

"Không ngờ lại có thể đột phá bằng cách này."

Sau lưng Ưng Hổ, một âm thanh vang lên.

"Đó gọi là cảm ngộ. Ngươi may mắn đấy, đến cả ta cũng chỉ có ba lần dùng cảm ngộ để đột phá thôi. Đó là chứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu."

Ưng Hổ gật đầu, ông đứng dậy, xoay người ôm quyền.

"Tạ tiền bối hộ pháp."

Từ lúc nào không hay, Vương Quân đã đứng trong tòa điện.

Vương Quân gật đầu.

"Ta cảm nhận được thiên địa có khí tức đột phá, liền biết đó là ngươi. Lần này ngươi thiếu cảnh giác quá đấy, chỉ cần có chút náo động ngoại lực làm tác động ảnh hưởng đến ngươi trong quá trình đột phá thì có thể gây tẩu hỏa nhập ma ngay."

Ưng Hổ bất giác đổ mồ hôi lạnh, ông cúi đầu thật sâu trước Vương Quân.

Vương Quân nói không sai, trong tình huống vừa rồi, chỉ cần bất giác có một tên gia nhân nào bước đến gần, hay là một âm thanh lớn nào đó xuất hiện, liền có thể làm ảnh hưởng đến Ưng Hổ, khi ấy hậu quả sẽ khôn lường. Nếu không phải Vương Quân xuất hiện hộ pháp kịp thời, thì ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Đột phá cần sự yên tĩnh tuyệt đối, đây là thiết luật bất di bất dịch.

Vương Quân cười khẽ.

"Được rồi, dù sao thì cảm ngộ đến rất bất chợt, ngươi cũng không thể dự đoán trước được."

"Tạ tiền bối!"

Vương Quân gật đầu, ông nói.

"Đã đến canh tuất rồi, ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị thôi."

Ưng Hổ khẽ giật mình, ban nãy rõ ràng chỉ mới giữa canh thân thôi? Một lần cảm ngộ ấy chiếm tới hơn một canh giờ?

Nhưng cũng chỉ là chút bất ngờ, Ưng Hổ vẫn rất mãn nguyện, chỉ hơn một canh giờ ông lại đạt được thu hoạch lớn tương đương với vài năm khổ tu, như vậy là lời lớn rồi.

"Ngươi mau đi tìm Ưng Thần, để ta làm vài bước chuẩn bị đã."

Ưng Hổ gật đầu, ông bước ra ngoài, để Vương Quân ở lại trong điện.

...

Ưng thị gia trang, luyện võ trường.

Ưng Thần liên tục xuất ra những võ học của Ưng gia, vô cùng điêu luyện và thành thục. Các cử động của Ưng Thần không chút dư thừa, không hoa mỹ nhưng lại cực kỳ hiệu quả, từng đòn đều nhắm đến yếu điểm cơ thể người.

Từng kỹ năng liên tục được Ưng Thần thể hiện ra, tung đòn rất chính xác, chuyển đòn rất gọn, bộ pháp linh hoạt, không chút khuyết điểm.

Duy chỉ có một vấn đề, những đòn đánh đó vô lực, cho dù đánh trúng cũng chỉ như muỗi đốt, không thể gây tổn thương lên cơ thể được.

Ưng Vũ đứng một bên quan sát, y nắm chặt tay. Chinh chiến trên sa trường bao lâu, kinh nghiệm đối Ưng Vũ đối với võ học đã sớm đạt trình độ tông sư, nhìn những động tác của Ưng Thần, Ưng Vũ có thể thấy được thời gian qua, Ưng Thần đã phải luyện tập nhiều đến như thế nào để được như ngày hôm nay.

Nếu không bỏ ăn bỏ ngủ luyện tập ngày đêm, căn bản là không thể nào đạt đến được trình độ này.

Ưng Thần tung một đòn Đằng Vân Cước xong, thân hình từ trên không đáp đất nhẹ nhàng, rồi y quay qua nhìn Ưng Vũ.

"Vũ ca! Như thế nào?"

Ưng Vũ mỉm cười gật đầu.

"Rất tốt, thời gian qua ngươi hẳn là rất chăm chỉ."

Ưng Thần cười tự hào, thành tựu này của hẳn đã phải đánh đổi bằng biết bao nỗ lực, chỉ bằng lời nói thì làm sao tả được. 

Ở tuổi của hắn, đây là điều vô cùng phi thường.

Ưng Thần phấn khích, nắm chặt hai vai Ưng Vũ.

"Vũ ca! Truyền cho ta Tá Phong tâm pháp đi!"

Ưng Vũ cười lớn, y xoa đầu Ưng Thần.

"Được rồi, ngươi muốn thì ta dạy."

Ưng Vũ bước về phía Ưng Thần, cước bộ chậm rãi, Ưng Thần nhìn Ưng Vũ đang bước dần về mình. Bỗng nhiên, Ưng Vũ trong tầm mắt của Ưng Thần biến mất, Ưng Thần giật mình.

"Vũ ca!?"

"Ta ở đây."

Âm thanh của Ưng Vũ vang ra sau lưng Ưng Thần, y đang đứng ngay đằng sau.

"Cái gì?.. Rõ ràng vừa rồi còn cách một đoạn mà..."

Ưng Thần hoàn toàn không cảm nhận được bước đi của Ưng Vũ, những gì y nhìn thấy chỉ là Ưng Vũ đột nhiên biến mất, sau đó lại ở sau lưng mình. Giống như thuấn di.

Vỗ bả vai Ưng Thần, Ưng Vũ cười khẽ.

"Khi nào ngươi cảm nhận được cước bộ của ta, ngươi sẽ đạt đến cảnh giới đầu tiên."

Ưng Thần nghiêm túc, y gật đầu.

"Vâng, Vũ ca!"

Ưng Vũ xoa đầu y.

"Bây giờ ta sẽ hướng dẫn ngươi các bước tập luyện, nghe kỹ nhé."

Ưng Thần phấn khích gật đầu.

Ưng Vũ chuẩn bị nói, thì từ xa, giọng của Ưng Hổ vang lên.

"Vũ nhi! Thần nhi! Mau ra đây."

Ưng Vũ cùng Ưng Thần có chút bất ngờ, cả hai quay đầu về phía cổng luyện võ trường, Ưng Hổ đang đứng ở đó.

"Hổ thúc!"

Cả hai hành lễ với Ưng Hổ rồi bước ra, Ưng Hổ gật đầu.

"Theo ta, Vương tiền bối đang đợi."

Ưng Vũ cũng hiểu ý, y gật đầu rồi vỗ lưng Ưng Thần.

"Vâng Hổ thúc, Thần, đi thôi."

Ưng Thần tuy chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng như 'Vương tiền bối' là ai, nhưng thấy Ưng Vũ không phản đối, y cũng không thắc mắc nhiều.

"Vâng!"

Ưng Hổ dẫn cả hai người đi về phía tòa đình viện kia. Dọc đường đi, Ưng Hổ không nói một lời nào cả, Ưng Vũ cũng thâm trầm tiến bước, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Ưng Thần tuy không hiểu đây là chuyện gì, nhưng y cũng cảm nhận được không khí xung quanh mình. Bất giác, Ưng Thần cảm thấy lo lắng.

"Nè.. Vũ ca."

Ưng Thần chợt nhỏ tiếng hỏi, Ưng Vũ đáp.

" Thần, có chuyện gì sao?"

"Có phải là... chuyện thể chất của ta không?"

Ưng Vũ cước bộ có hơi khựng lại, nhưng y ngay lập tức lại bước đi tiếp.

"Có phải không, Vũ ca?"

Ưng Vũ khẽ đặt tay lên vai Ưng Thần, nói.

"Ta cũng không rõ lắm."

Ưng Thần không nói gì nữa, nhưng trong tâm y lại quá rõ ràng rồi.

Vấn đề thể chất của Ưng Thần từ lâu đã là vấn đề chung của cả gia tộc, vô số đại phu đã được mời đến để chữa bệnh cho y, thậm chí cả Dược Thánh Trần Thế Thiên cũng đã được mời. Tuy nhiên, chưa một ai có thể chữa khỏi được, thậm chí không một ai có thể nói ra được nguyên nhân.

Vô số thầy thuốc đã đến, đã bao nhiêu lần Ưng Thần kỳ vọng thì bấy nhiêu lần y thất vọng, cứ hy vọng để rồi hiện thực một lần lại một lần tàn nhẫn đả kích y.

Đã bao lần rồi, Ưng Thần từ đỉnh điểm hy vọng rơi xuống tuyệt vọng.

Cũng đã lâu lắm rồi, không có ai đến chữa trị cho Ưng Thần nữa, cả Ưng Hổ lẫn Ưng Vũ đều biết tâm tình Ưng Thần, nếu không thể nắm chắc, họ sẽ không mời ai nữa cả. Cho dù như vậy có thể vô tình làm vuột mất cơ hội thực sự.

Đã bao lần nhìn thấy nỗi tuyệt vọng của ngươi, ta làm sao có thể nhẫn tâm lại đưa ngươi hy vọng, rồi lại dập tắt nó nữa đây?

Ưng Thần lặng yên bước từng bước, y biết rõ Ưng Vũ, biết những gì Ưng Vũ đang nghĩ, cho nên y không nói gì nữa.

Ngươi không rõ, vậy ta cũng không biết gì hết...

Từng bước một, từng bước một, bước chân của Ưng Thần nhẹ nhàng bước đi.

Đã bao lần thất bại rồi, ta cũng không mang bao nhiêu hy vọng nữa đâu, không hy vọng tự khắc sẽ không thất vọng.

Ta không thất vọng, ngươi sẽ không khó xử nữa, Vũ ca.

Vừa bước đi vừa chìm trong dòng suy nghĩ, Ưng Thần ngã xuống đất, bất tỉnh.

"Thần!?" Ưng Vũ giật mình.

"Không chuyện gì đâu, là ta làm." Ưng Hổ lên tiếng.

Ưng Vũ tuy không biết thủ đoạn của Ưng Hổ, nhưng y cũng không hỏi. Xác định Ưng Thần không sao, Ưng Vũ cũng hơi yên lòng, y cúi xuống đỡ Ưng Thần lên vai rồi đi tiếp. Lúc này đây, Ưng Thần bất tỉnh lại tốt hơn.

Đến cửa đình viện, Vương Quân đã đứng chờ sẵn, hắn quay người đi vào, ra hiệu Ưng Vũ cùng Ưng Hổ bước vào theo. Bên trong tòa viện, một cái bàn dài được trải ra, bao bọc xung quanh là một trận đồ phức tạp cùng vài ngọn nến chưa đốt, lấy trung tâm là cái bàn ấy. Khi tất cả mọi người đã ở bên trong, Vương Quân vẫy tay, cánh cửa tòa đình viện đóng lại, những ngọn nến nổi lửa lên, ánh sáng, không gian bên trong tòa viện trở nên huyền ảo.

Ưng Hổ nhẹ nhàng đỡ lấy Ưng Thần từ người Ưng Vũ, ông đặt Ưng Thần lên giữa bàn, nơi trung tâm của trận đồ kia, Ưng Hổ quay về hướng Vương Quân, ôm quyền rồi lùi ra xa.

Ưng Vũ tính hỏi gì đó, nhưng bị Ưng Hổ ra dấu im lặng, y đành đứng yên, quan sát Vương Quân.

Tòa đình viện rộng lớn chìm vào bầu không khí căng thẳng, Vương Quân đứng ngay phía trước cái bàn, hai tay bắt một loạt pháp quyết, trận đồ được vẽ quanh bàn dần tỏa ra ánh sáng màu lam.

Ưng Vũ quan sát kỹ, luồng ánh sáng tỏa ra từ trận đồ càng ngày càng rực rỡ hơn, càng về phía Ưng Thần - trung tâm của trận đồ, ánh sáng càng mạnh. Chờ một lúc lâu, thân thể của Ưng Thần đã bị bao bọc bởi hào quang lam sắc hư ảo nhưng lại vô cùng chân thực.

Lúc này, Vương Quân dùng một tay kết ấn, trên tay còn lại đeo chiếc nhẫn đỏ rực cũng đưa lên phía trước, chiếc nhẫn phát lên những tia sáng màu đỏ lan ra khắp tòa đình viện. Ngay sau ánh sáng của chiếc nhẫn, bốn viên ngọc mang bốn màu tím – đỏ - lam – lục hiện ra, lơ lửng phía trước mặt hắn.

Một tay kết ấn, một tay điều khiển bốn viên ngọc bao quanh Ưng Thần, khí chất Vương Quân tỏa ra rất có cảm giác tiên phong đạo cốt, thoát tục phi thường.

Ngay sau đó Vương Quân dùng cả hai tay kết một ấn duy nhất, cùng lúc, hắn niệm.

"Trắc linh căn."

Vào lúc đó ánh sáng từ trận đồ nhập vào cơ thể Ưng Thần rồi chuyển vào bốn viên ngọc ngay lập tức, tất cả các ngọn nến đều bị thổi tắt, trong khoảnh khắc, tòa đình viện không còn chút ánh sáng.

Ưng Vũ định lên tiếng, nhưng Ưng Hổ lại chụp lấy vai y, ông lắc đầu, ánh mắt ông vô cùng trầm trọng nhưng không giấu nổi mong đợi. Cảm xúc hiện tại của Ưng Vũ là một mớ hỗn độn, tất cả những gì y vừa nhìn thấy quá thần kỳ, đó không phải là thứ mà một "con người" có thể làm được, y vẫn chưa tin vào mắt mình. Tuy nhiên, Ưng Vũ cũng biết, những gì sắp xảy ra sẽ quyết định tương lai của Ưng Thần, vì vậy y cũng ngoan ngoãn im lặng.

Vương Quân nhắm mắt, tay kết ấn, bốn viên ngọc không chút động tĩnh vẫn lơ lửng bao quanh Ưng Thần. Sau một lúc, Vương Quân trừng mắt, tay đổi ấn.

"Lục phẩm!"

Viên ngọc mang màu lục phát ra ánh sáng lục sắc vô cùng thuần khiết, tỏa sáng khắp phòng.

"Lam phẩm!"

Ánh sáng của viên ngọc mang màu lục tắt đi, khi này đến lượt viên ngọc màu lam phát sáng.

Ưng Vũ khẽ nhìn qua Ưng Hổ, gương mặt của ông đậm nét hy vọng.

"Xích phẩm!"

Ánh sáng lam sắc lại tắt đi, thay vào đó là viên ngọc màu đỏ cũng tỏa sáng rực rỡ.

Ưng Vũ nhìn thấy, tay Vương Quân đang run, ánh mắt của hắn như không thể tin được điều đang xảy ra.

Thật sự là xích phẩm? Thật sự là linh căn trong truyền thuyết trăm năm mới xuất hiện một lần đó sao? Như vậy thì tiền đồ của tiểu tử này sẽ không thể hạn định được nữa rồi, thậm chí Thiên Nhiên kì, không, Vương Giả kì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi...

Ưng gia này đã sinh ra được một thiên tài rồi.

Bỗng nhiên, Vương Quân cảm thấy được điều gì đó không đúng, không chỉ là xích phẩm. Cánh tay của hắn run rẩy, hắn không tin vào những gì mình đang cảm nhận được nữa.

"Tử phẩm..."

Ngay sau thanh âm của Vương Quân, ánh sáng màu đỏ của tòa đình viện lại được thay thế bằng tử quang thâm trầm huyền ảo.

Khi tử quang tỏa ra khắp nơi thì của vẻ mặt của Vương Quân là càng không thể tin nổi. Ngoài Vương Quân, còn một kẻ cũng đồng dạng không thể tin được-Ưng Hổ.

"Thật sự là tử phẩm linh căn sao...?"

Rầm!

Ưng Vũ quay người lại, y nhìn thấy Ưng Hổ vừa ngã xuống đất, trên mặt ông là một mớ biểu cảm lẫn lộn, hạnh phúc, kinh hãi, bàng hoàng,...

Đây là lần đầu Ưng Vũ thấy ông thất thố như vậy.

Vương Quân đứng lặng im, cả cơ thể hắn bất động, hay phải nói là không thể cử động.

Nhưng ngay sau đó, Vương Quân đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất đêm hôm nay.

Bốn viên ngọc đồng loạt sáng lên rồi vỡ tan.

"Cái gì?!"

Hết chương 6.

.

.

Wuaka: Từ chương này tốc độ up sẽ giảm xuống, có thể 1 tuần 1 chương hoặc thậm chí 2 tuần tùy thời gian của mình : (( 

 Mọi người tiếp động lực cho em viết đi ;;-;; Cmt đi, bình luận gì đó đi uhuhuhu

Pls cho em động lực pls pls pls .... ;;-;; 

Có động lực hứa sẽ viết nhanh hơn ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro