0.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Son Siwoo nghe thấy tên của người kia là ở buổi tụ tập của cả nhóm, giữa tiếng karaoke đinh tai nhức óc của mấy đứa nhỏ.

"Anh Dohyeon về nước rồi đấy."

Bàn tay đang ngập ngừng vuốt ve miệng cốc của anh dừng lại một nhịp, dứt khoát đưa rượu lên rót vào cổ họng. Son Siwoo chịu đựng cái nóng thiêu đốt phế quản, hỏi lại, "Lúc nào?"

"Mới mấy ngày trước", Jeong Jihoon rũ mắt nhìn chiếc cốc thủy tinh trên bàn, trong đó còn sóng sánh chất lỏng màu hổ phách, "Em rủ anh ấy đi ăn nhưng anh ấy nói đang chưa sắp xếp xong chỗ ở, phải đợi mấy hôm."

Son Siwoo không nói gì.

"Anh à", Jeong Jihoon tựa sát vào anh, cách ly hai người ra khỏi sự ồn ào của phần còn lại, giống như đang bí mật bàn nhau làm chuyện xấu, "Cũng lâu thế rồi, hai người nên xoá bỏ hiềm khích với nhau đi chứ?"

Son Siwoo đặt chiếc cốc đã cạn của anh xuống. Bình rượu ở tận phía bên kia bàn, xa quá, anh cầm cốc rượu của Jeong Jihoon lên.

"Hiềm khích gì chứ?", anh uống một ngụm lớn, "Anh với cậu ta chẳng có hiềm khích gì cả."

Jeong Jihoon há miệng nhưng không nói được gì nữa. Thằng nhóc vỗ lên đùi anh hai cái, không rõ là an ủi hay mong anh suy nghĩ kĩ, sau đó thì nó rời đi, bỏ lại Son Siwoo ngồi một mình trong góc.

Anh không nói dối. Son Siwoo và Park Dohyeon chẳng có hiềm khích gì để xoá bỏ, giữa hai người chỉ có một chút chuyện xưa. Chẳng lẽ phải bóc tách quá khứ, lột từng tầng vết thương lòng ra và gỡ rối cho "chút chuyện xưa" đó để làm bạn ư? Tình bạn nào lại đáng để anh phải trả giá lớn như vậy chứ? Park Dohyeon cũng không đáng. Nếu không cách nào làm bạn thì cứ không làm bạn là được.

Jeong Jihoon không nhắc lại về chuyện của Park Dohyeon nữa, nó bảo nếu muốn cùng nhau đi ăn thì phải đợi thêm hai tháng Choi Hyeonjoon mới đi công tác về. Son Siwoo đáp lại rằng như thế cũng tốt, công việc của anh đang chuẩn bị vào mùa cao điểm. Thế rồi ai về nhà nấy.

Trước khi tách ra ở ngã ba đường, Lee Seungyong vỗ vai anh như động viên, Son Siwoo cũng nhiệt tình ôm một cái để chào tạm biệt. Anh khẽ đẩy nó ra, ngửa đầu lên trời và thở một hơi thật dài.

"Đêm nay trời quang, sao đẹp quá."

Lee Seungyong cũng ngẩng lên theo anh, nói "Đẹp thế thì chụp một bức đi. Nghề của mày mà?"

Son Siwoo mỉm cười, lắc đầu không nói nữa, chắc thằng này say lắm rồi. Anh vẫy vẫy tay, quay lưng rời đi.

Ngày trước Son Siwoo từng ôm giấc mơ làm chủ một studio ảnh, từ khi còn đi học anh đã rất thích chụp ảnh.

Tách, những gợn sóng đồng tâm khiến cho bầu trời trên mặt hồ trở nên méo mó, màu trời xanh như vẽ hoà vào tiền cảnh là đoá hoa anh đào màu hồng lạt, chính giữa khung hình là một chú vịt. Rõ ràng là ảnh tĩnh nhưng trông rất sinh động, vật rõ ràng đang động nhưng gợi được khung cảnh rất an tĩnh, Son Siwoo ngắm nhìn bức ảnh mình chụp, trái tim run lên rất khẽ.

Chép lại khung cảnh trong một phần nghìn giây để con người có thể ngắm nhìn thật kỹ và tìm thấy những rung cảm ẩn sau, nhiếp ảnh khiến mỗi một giây trong cuộc sống đều trở nên quý giá và mỗi khoảnh khắc đều có thể trở thành nghệ thuật. Đối với anh, ống kính là một loại dụng cụ ma thuật như vậy đấy.

Chỉ tiếc là cuối cùng anh vẫn buông máy ảnh xuống.

Bởi vì vào mùa hè bốn năm trước, lăng kính của anh không tìm được vẻ đẹp mà anh mong đợi nữa.

***

Tác giả: Tôi rất ổn với việc mọi người lưu truyện đến khi hoàn tất rồi mới đọc, chỉ là sau khi đọc, nếu có thể thì hãy để lại một vài suy nghĩ cho tôi biết nhé. Cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ.

Lúc viết mấy đoạn sau, tôi vừa viết vừa khóc, hi vọng tới lúc các bạn đọc cũng sẽ khóc, hihi ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro