Park Dohyeon năm 24 tuổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn năm, một ngàn bảy trăm ngày đêm, một giờ đồng hồ chênh lệch, một ngàn dặm xa cách, hai bên đại dương, hai thành phố, hai đất nước.

Từ Seoul đến Bắc Kinh xa cách nghìn trùng.

Park Dohyeon tưởng rằng mình đã biết điều ấy từ bốn năm trước, từ cái ngày hắn lên máy bay, vượt qua biển trời bao la để rời xa em. Nhưng hoá ra khoảnh khắc chuyến bay sắp hạ cánh, quê hương Đại Hàn hiện ra trong tầm mắt, khi hắn chỉ còn cách nơi em của hắn đang ở vài phút đồng hồ, Park Dohyeon mới thật sự nhận thức được Bắc Kinh và Seoul có bao nhiêu cách trở.

Park Dohyeon đơn độc đứng ở sân bay, lặng nhìn tuyết rơi trắng trời. Hắn vùi nửa mặt vào chiếc khăn len, khẽ buông một tiếng thở dài.

Thật ra so với bốn năm trước, hôm nay Park Dohyeon đã đứng ở đây với một trạng thái tốt hơn rất nhiều. Chỉ là trong lòng thấy mất mát, lạ lẫm một chút thôi, không thể nào so với thẳng nhóc năm xưa quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào vali khóc không thành tiếng.

Mấy ngày trước, hắn mơ một giấc mơ, mơ thấy Siwoo bước vào lễ đường với một người không rõ mặt, hắn thậm chí không có tư cách tham dự mà chỉ nghe qua lời chuyện trò của người khác. Park Dohyeon tỉnh lại, vì giấc mơ ấy mà lệ rơi đầy mặt. Hắn gọi điện cho Lee Seungyong, khàn giọng hỏi, "Có phải Siwoo kết hôn rồi không? Anh ấy, Siwoo..."

"Dohyeon, nếu mà nhớ quá...", Lee Seungyong ngập ngừng rất lâu rồi đổi lời, "Không có. Anh Siwoo vẫn đang độc thân."

Tảng đá chèn lên ngực hắn mới nặng nề rơi xuống. Sau đó Park Dohyeon liền đặt vé quay về Hàn Quốc. Đặt tay lên ngực trái, lồng ngực hắn vẫn âm ỉ đau mỗi khi nhớ tới giấc mơ ấy.

"Em về rồi đây, Siwoo."

Thanh âm tan ra trong không gian vắng lặng, không lời đáp lại.

Không có ai đáp lại cũng tốt.

***

Park Dohyeon cập nhật một bức ảnh lên instagram ở chế độ bạn thân, Jeong Jihoon rất nhanh đã biết hắn trở về Hàn Quốc.

"Anh Dohyeon đi ăn một bữa đi."

Đi ăn một bữa tức là mời cả nhóm, mời cả nhóm thì sẽ có Siwoo. Park Dohyeon lại đặt tay lên ngực trái, tiếng tim đập vang dội. Hắn cười khổ, lắc đầu.

"Đợi mấy hôm đi, anh chưa dọn xong nhà."

Nếu bây giờ đi gặp Siwoo, hắn sẽ không thể kiềm chế bản thân. Hắn sẽ bật khóc, nói mê sảng, đè em ra hôn ngay trước mặt mọi người, cái gì cũng có thể làm được.

Park Dohyeon bắt đầu tìm đến một quán cà phê ở tầng hai, ngay đối diện quán mà Siwoo làm việc. Ngày Jeong Jihoon nói Siwoo đang mở một quán cà phê, hắn hơi sốc, Park Dohyeon đã đinh ninh rằng em sẽ theo nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Jeong Jihoon rõ ràng không nhận thức được vấn đề đó, nó nhắn rằng "Nhiếp ảnh? Anh Siwoo chỉ coi đó là sở thích thôi, sao mà theo lâu dài được."

Thật ra ngay đêm đó hắn đã muốn trở về Hàn Quốc.

Hắn rất muốn hỏi Siwoo tại sao không trở thành nhiếp ảnh gia, bởi hắn là người biết rõ nhất tình yêu em dành cho nhiếp ảnh có bao nhiêu sâu sắc. Sinh nhật thứ hai mươi hai, khi trong ánh mắt em là pháo cháy rực rỡ, em hôn hắn và nói, "Park Dohyeon hãy cứ khiêu vũ trên sàn diễn, Siwoo sẽ chụp Park Dohyeon, chụp cả đời". Hắn đã "Ừ" rất khẽ trước khi kéo em vào nụ hôn sâu. Ước hẹn năm ấy là ước hẹn cả đời, sao có thể dùng hai chữ "sở thích" để hình dung?

Thế nhưng hiện tại Siwoo thật sự đi lại trước mặt hắn, cười nói vui vẻ với khách quen khi trên người đeo tạp dề và cầm shaker. Không có chút liên hệ nào với nhiếp ảnh. Park Dohyeon xa em bốn năm, cảm xúc đầu tiên khi được lần nữa thấy em trong đời thực là vô cùng đau lòng.

Hắn đến quán cà phê ngồi trọn vẹn ba ngày, ngồi từ sáng sớm tới tận tối khuya, chỉ để ngắm nhìn em bận rộn với cuộc sống chưa từng là mơ ước khi em còn trẻ.

Siwoo... Siwoo của hắn.

Thật ra cho tới hiện tại, Park Dohyeon vẫn chưa biết lý do mình về Hàn Quốc là gì. Chỉ đơn giản là hắn nhớ Siwoo. Em và hắn có một đoạn thời gian bên nhau hồi còn trẻ, thậm chí chẳng biết đó có phải là hẹn hò hay không, cũng chẳng biết hiện tại em còn nhớ hắn hay không. Park Dohyeon không mơ mộng cầu xin em quay lại. Hắn không xứng. Chuyến đi này thật ra là vì giấc mơ kia doạ hắn sợ, hắn trở về vì muốn làm gì đó, nhưng cũng chưa rõ bản thân cần làm gì.

Cứ mông lung như vậy mà ngắm em thôi.

***

Lời của tác giả: (⁠ ⁠´⁠◡⁠‿⁠ゝ⁠◡⁠'⁠) Sắp được khók rùi.

Phần của Son Siwoo thì để anh-cậu, phần của Park Dohyeon thì để hắn-em ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ Thật ra là cũng có chút dụng ý lột tả nhân vật nhưng phần nhiều là vì sở thích, hi vọng không khiến các bạn bối rối hay bị loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro