Son Siwoo năm 22 tuổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày đẹp trời nhàm chán, Son Siwoo vô tình lướt qua một bức ảnh chụp lại quán cà phê kiểu cũ gần nhà. Một tách cà phê, laptop và tai nghe, tất cả nằm sau lớp cửa kính, cửa kính lại phản chiếu hình ảnh hoàng hôn rực rỡ, từng lớp hình ảnh chồng chéo lên nhau, trông vừa lộn xộn vừa rất thơ mộng. Anh nhìn chằm chằm bức ảnh ấy rất lâu, sau đó viết một dòng bình luận:

"Anh chụp đẹp thật đấy. Quán cà phê này hôm nào em cũng đi ngang qua, chưa từng thấy nó đẹp như thế."

Sau đó mấy ngày, chủ bài viết phản hồi lại rằng: "Bởi vì ống kính có sức mạnh biến đời sống thường nhật thành những thước phim điện ảnh. Suy cho cùng, nghệ thuật là con đẻ của cuộc sống mà."

Son Siwoo cho rằng lời bình ấy thật sáo rỗng, thế rồi không biết vì sao instagram của anh càng ngày càng nhiều những bức ảnh nghệ thuật, không biết từ lúc nào anh dần để ý và trở nên nhạy cảm với những rung cảm nhỏ nhặt xung quanh, không rõ tại sao anh lại ngẩn người nhìn Circle K rất lâu, nhìn một cặp tình nhân đùa giỡn nhau bằng hai chai bia mới mua.

Anh giơ máy ảnh lên.

Tách.

Từ đó, say mê không dứt.

Nhiếp ảnh đối với Son Siwoo là một thứ vừa mới lạ, vừa huyền bí. Ma lực đóng băng thời gian của nó khiến cuộc sống bị bóc tách mổ xẻ sạch sẽ, để anh tìm kiếm cả những điều đẹp đẽ lẫn những thứ đã từng hiển hiện trước mắt nhưng luôn bị anh bỏ qua. Đóng khung bầu trời trước mắt vào tỷ lệ 3:4, để tòa chung cư cao vời vợi chạm vào nền trời đỏ thẫm ánh hoàng hôn, để những lần tay đan vào tay lấp ló sau những tán cây tươi xanh, để bóng dáng của những người mưu sinh trở thành thước phim vừa bình dị vừa xúc động.

Nhiếp ảnh kể chuyện mà không cần lời và gửi gắm những bản nhạc không có âm thanh, chạm vào trái tim con người bằng những phương thức trực tiếp nhất, trần trụi nhất. Trước tiên là trái tim của Son Siwoo.

Năm ấy anh hai mươi hai tuổi, máy ảnh trở thành một phần của cơ thể.

Lý do anh rung động với Park Dohyeon, kỳ thực cũng rất đơn giản. Cậu đứng trên sân khấu của trường, anh đứng dưới cùng một chiếc máy ảnh. Đêm đó về Son Siwoo đã ngồi trước máy tính rất lâu, ngắm nhìn những tấm ảnh ấy rất kỹ.

Cơ lưng, bắp đùi, đường cong khoẻ khoắn nhưng mềm mại, dẻo dai và quyến rũ, lớp quần ôm lấy phần thân dưới, gợi nhiều tưởng tượng, phía trên là áo sơ mi mỏng manh vừa lả lơi vừa hấp dẫn. Son Siwoo ngắm nhìn Park Dohyeon trong bức ảnh ấy, sau đó phát hiện bản thân cứng rồi.

Son Siwoo thề rằng bản thân không hề có chút suy nghĩ bậy bạ nào, nhưng nhìn hình ảnh khêu gợi quyến rũ đó khiến anh nhịn không nổi. Dù sao anh cũng là gay, Park Dohyeon thì quá đẹp. Anh say mê cậu, say mê không dứt được. Chiếc điện thoại của Son Siwoo luôn nằm trong túi áo, ở đó lưu trữ mấy chục, mấy trăm, rồi mấy ngàn bức ảnh, toàn bộ đều là Park Dohyeon. Lúc cậu ở trên sân khấu cũng có, sau cánh gà cũng có, còn có vài lần "vô tình" chụp trộm ở cửa hàng tiện lợi.

Giấy không gói được lửa. Có một lần Son Siwoo sơ suất để quên điện thoại ở bên cửa sổ hành lang ngang qua phòng tập nhảy của cậu, khi anh chạy thục mạng để quay lại thì toàn bộ bí mật của anh đều đã bị Park Dohyeon nhìn thấy. Cậu thanh niên mặt lạnh như băng nhìn anh, toàn bộ máu của Son Siwoo đều bị rút sạch, khuôn mặt trắng bệch run rẩy.

Phía sau cánh cửa phòng tập, Park Dohyeon đè anh lên tường, chậm rãi ngấu nghiến đôi môi đỏ rực.

"Siwoo, ban nãy em nhảy có đẹp không?"

Son Siwoo bị cậu bắt nạt đến nhũn cả người vẫn ngoan ngoãn hùa theo, "Có... rất đẹp."

Park Dohyeon nâng cằm anh, nhìn vào đôi mắt ướt át lấp lánh. Đôi mắt này đã luôn nhìn theo cậu. Cháy rực, nóng bỏng, còn mang theo si mê biến thái.

Khi anh ở dưới khán đài ngẩn người nhìn những bức ảnh chụp cậu, cậu cũng ở sau sân khấu trộm nhìn anh rất lâu.

Từ sau lần đó, Park Dohyeon luôn có một Son Siwoo bên cạnh, anh đường đường chính chính cầm máy ảnh đứng trước mặt cậu. Cậu là vũ công khiêu vũ đẹp nhất trên sàn diễn, còn anh là nhiếp ảnh gia của riêng cậu.

Son Siwoo năm hai mươi hai tuổi, trong lòng chỉ có ba thứ không bỏ được.

Một là gia đình,

Hai là nhiếp ảnh,

Ba là Park Dohyeon.

Tình đầu ư? Thật ra còn hơn một chút. Park Dohyeon giống như một chấp niệm trong lòng Son Siwoo, theo phương diện nào đó thì họ hoà hợp về tình yêu nghệ thuật, giống như tri kỉ tìm thấy nhau, rồi cả những cái hôn triền miên không dứt sau cánh gà. Đó là tình yêu, đam mê, nhiệt huyết lẫn tuổi trẻ của anh.

"Xin lỗi Siwoo, em không thể khiêu vũ nữa. Em và sân khấu sinh ra vốn không thuộc về nhau."

Park Dohyeon chỉ để lại cho anh một lời nhắn rồi rời đi. Không phải chia tay mà là rời đi. Cậu bỏ lại một lời nhắn chưng hửng như vậy, dội gáo nước lạnh vào tình yêu đương cuồng nhiệt cháy bỏng của anh và bay qua ngàn dặm xa xôi, chạy tới Bắc Kinh.

Rời đi một lần, gặp lại nhau đã là hơn bốn năm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro