Son Siwoo năm 26 tuổi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Có một chút Choran (Chovy×Doran), chỉ một xíu thôi.

**"

Năm hai mươi hai tuổi, trên sân khấu rực rỡ, Son Siwoo vừa nhìn đã yêu Park Dohyeon. Năm hai mươi sáu tuổi, bước vào quán ăn ồn ã, Son Siwoo vừa liếc mắt đã nhận ra cậu.

Bất kể là trên sàn diễn bốn năm trước hay giữa mấy chục người xa lạ bốn năm sau, trái tim đã khắc ghi hình bóng ai thì đôi mắt không cần tìm cũng sẽ thấy người đó đầu tiên.

Park Dohyeon ngồi một mình phía bên kia chiếc bàn dài, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ cũng tỏa ra sức quyến rũ hơn người. Rất đẹp trai, tỷ lệ cơ thể cân đối, nhưng giờ đã là dáng dấp của một người trưởng thành, chỉ ngồi đó thôi đã biết là một tinh anh của thời đại. Không chỉ da thịt đã khác, ngay cả khí chất cũng đổi thay.

Vì cái gì? Son Siwoo, cũng đã bốn năm rồi, chỉ có mình mày không chịu thay đổi.

Anh tự cười nhạt một tiếng, sau đó bình tĩnh gia nhập bàn nhậu, ngồi vào vị trí cuối cùng cố tình bị Jeong Jihoon chừa lại, ngay bên cạnh cậu.

“Siwoo, lâu rồi không gặp anh.”

Son Siwoo mỉm cười, “Lâu rồi không gặp, Park Dohyeon”

Tựa như hai người bạn bình thường.

Anh và mấy đứa nhỏ đã quen nhau từ hồi niên thiếu, bàn nhậu đã từng là bàn học nhóm, đã từng là bàn quán nét, quan trọng là câu chuyện mấy tháng nay các cậu sống thế nào, không phải rượu, kể cả sau khi Park Dohyeon gia nhập cũng không hề thay đổi. Trên bàn nhậu bọn họ chưa từng quá ham mê uống rượu, chỉ là hôm nay Son Siwoo rất muốn uống, hết chén này đến chén khác. Choi Hyeonjoon nghi hoặc nhìn Lee Seungyong, Lee Seungyong lại kín đáo liếc Park Dohyeon, Park Dohyeon thì nhìn qua bên cạnh rồi rũ mắt, cũng tự uống một chén.

Câu chuyện bốn năm của Park Dohyeon được tóm tắt lại qua mấy câu đơn giản.

“Hồi đó anh rời đi còn chẳng nói với tụi em mấy câu.”

“Ừ, chú bảo anh qua bên đó học, vừa học vừa làm, học xong thì ra tiếp quản việc kinh doanh, chuyện vội quá, không nói kịp.”

“Công ty ổn không?”

“Chi nhánh không lớn không nhỏ, kinh doanh cũng tạm được.”

“Anh vô tâm quá đấy, mấy năm chẳng về thăm tụi em một lần.”

“Không phải không muốn về, bận quá nên không có thời gian. Lần này về Hàn Quốc bàn chút chuyện làm ăn thôi.”

“Ở được lâu không?”

“Về mấy ngày rồi đi.”

“Thế anh định ở Trung Quốc luôn à?”

Ngón tay đang niết miệng chén rượu của Son Siwoo khựng lại.

“Ừ, chắc thế.”

Một hơi uống cạn.

Cuộc trò chuyện về đời sống Trung Quốc lại tiếp diễn. Anh lặng im nghe cậu kể về một nơi xa lạ, một cuộc sống xa lạ, một nền ẩm thực xa lạ, một văn hoá xa lạ, một nơi anh chưa từng đặt chân tới. Không có khiêu vũ, không có nhiếp ảnh, không có Son Siwoo, chỉ có Park Dohyeon. Bốn năm nay không có, hiện giờ cậu nói, nửa đời sau cũng sẽ không có. Cười nhạt, lại thêm một chén.

Jeong Jihoon khẽ tựa vai lên vai Choi Hyeonjoon, nói nhỏ, “Anh uống ít thôi, anh vừa mới đi công tác cả ngày đấy.”

Choi Hyeonjoon ngoan ngoãn đặt chén xuống, hơi dẩu môi, “Anh biết mà”

Son Siwoo nhìn chén rượu sóng sánh trong tay, cũng đặt xuống. Anh rời khỏi ghế ngồi, vỗ vai Lee Seungyong hai cái rồi luồn tay vào ngực áo nó, rút ra một bao thuốc lá và cái bật lửa.

“Anh ra ngoài chút”, rồi bỏ ra ngoài ban công.

Ban công quán ăn có thiết kế một chiếc bàn dài, có vẻ bình thường cũng đón tiếp khách ở đây nữa, tầm nhìn phóng ra con phố trước mắt, rất đẹp, rất thích hợp để ngắm cảnh. Son Siwoo ngồi vào ghế, châm thuốc. Bình thường anh rất ít hút thuốc, ngay cả thuốc lá cũng không mang theo bên người. Anh rít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng, động tác có chút vụng về.

Cửa mở ra, Park Dohyeon cũng tới.

Anh biết Park Dohyeon sẽ tới, giống như mọi cuộc hẹn nhóm hồi trước, cậu sẽ tranh thủ tìm một chút thời gian riêng tư mà quấn lấy anh, hôn trộm một cái, hỏi rằng anh có say không, hay chúng ta về sớm một chút, còn tranh thủ thơm anh mấy lần. Giống hệt như xưa.

Park Dohyeon ngậm điếu thuốc, cúi đầu xin chút lửa từ điếu thuốc của anh, trán hai người cơ hồ sắp chạm vào nhau, sau đó lại tách ra.

Mọi thứ rơi vào im lặng. Anh không biết nói cái gì cả, anh cũng không muốn nói gì cả, càng không muốn nghe cậu nói gì cả. Lúc này Son Siwoo chỉ muốn chết chìm trong hơi men đang khiến ruột gan anh cồn cào, để đầu óc mơ màng mà thiếp đi. Chỉ muốn tất thảy tựa như một giấc mơ.

“Siwoo, sống có tốt không?”, Park Dohyeon là người mở lời trước.

Son Siwoo ngẩng lên.

“Tốt. Rất tốt.”

Park Dohyeon không nhìn anh. Cậu gảy điếu thuốc của mình một cái, tàn thuốc rơi xuống đất.

Son Siwoo cũng không nhìn cậu nữa, tầm mắt vô định rơi vào con phố trước mặt, “Em cũng vậy mà, đúng không?”

“Siwoo muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Anh không nhìn thấy vẻ mặt của người kia. Lại rít một hơi, lại im lặng. Rất lâu sau đó, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của người kia.

“Không đâu, tháng ngày không có Siwoo bên cạnh… ”

Thanh âm khẽ run rẩy.

“Em sống không tốt chút nào”

Son Siwoo lần nữa ngẩng đầu nhìn cậu, lần này Park Dohyeon cũng nhìn anh, vành mắt đỏ bừng, khẽ mấp máy môi.

“Thật sự, rất đau khổ.”

Từng chữ từng chữ lột vết thương lòng đã kết vảy của anh ra, bên trong vẫn máu me đầm đìa, chưa từng lành lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro