;20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"quá đáng... thật là quá đáng!"

giữa phi trường tấp nập kẻ qua người lại, hối hả có, thong dong có, nhàn nhã có, sự xuất hiện của một nhóm người đã tập hợp toàn bộ chú ý. vì sao ư? lạ lẫm quá mà!

cô gái trẻ y phục luộm thuộm, mặt mũi sừng sộ, bực dọc nện chân xuống sàn gạch lạnh tanh, bước đi vội vã như thể tìm kiếm kẻ trốn nợ. theo sau là bốn gã đàn ông trong âu phục đen vô cùng tươm tất tương phản rõ rệt với chủ nhân của mình, người nào người nấy đều mang thái độ phục tùng cả nể đến là khó tin. họ vừa bước vội vừa trò chuyện gấp gáp, cô gái nhỏ có vẻ hết sức tức giận, miệng mắng xối xả một tên trong số bộ tứ áo đen bằng thứ ngôn ngữ xa lạ. được một lúc, kẻ này khẽ gật đầu, vẻ mặt không hề biến sắc, tay chỉ về phía khu sân bay cá nhân, sau đó bước vội theo nhịp điệu hối hả của cô nàng xinh đẹp.

bước chân giờ đã chuyển thành tháo chạy, đám vệ sĩ phải chật vật lắm mới bám sát được bóng hình vị nữ chủ ương bướng giờ đây đang ra sức đuổi theo chiếc phi cơ đương lăn bánh trên đường băng trống trải bụng không khỏi oán trách ông trời sao lại giao một đứa con gái ngốc nghếch như thế vào tay họ. có ai đời máy bay đã khởi hành, cái người si khờ này vẫn bất chấp mà co chân chạy theo như thế?

nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đến là tội nghiệp, họ không biết nên cảm thương hay cười nhạo cô gái này đây...

"a!"

'khốn kiếp! khốn kiếp! khốn kiếp! choi inhye thầm rủa xả trong đầu khi cơn đau bất ngờ đập vào tâm thức, hậu quả của việc vừa xảy ra: vấp ngã. đầu gối buốt đến thốn xương, tê dại hoàn toàn không đứng lên nỗi, lòng bàn tay trầy xướt, ngó lên thì thấy chiếc phi cơ vẫn ung dung lăn bánh, ngày càng bỏ xa tầm với của cô.

chợt, cảm thấy phẫn uất ghê gớm.

gì chứ?! tự dưng nổi nóng, tự dưng giận dỗi, rồi tự dưng ra đi mà không từ biệt như thế! lần này có phải là chỉ đơn giản bỏ đi vài ngày? là ba tháng! ba tháng cơ đấy! đến cái hôn từ biệt cũng không có, hỏi làm sao cô nuốt trôi cục tức này đây?! lại còn khiến cô hành xử như một con ngốc: rõ ràng biết là nực cười, nhưng vẫn dốc hết sức lao theo chiếc phi cơ chết tiệt!

vốn con người đã bị để lại, bây giờ đến cả tấm lòng cũng bị bỏ rơi nốt!

có bàn tay choàng qua đỡ lấy vai cô, một trong số bốn người vệ sĩ cúi xuống xem xét tổn thương trên gối, đoạn rút ra khăn tay gạt nhẹ đất cát lẫn vào miệng vết thương, mồm không ngừng hỏi han về trạng thái vị chủ nhân.

"không sao." cô phủi tay, răng cắn vào môi để chặn lại làn sóng bất mãn dâng trào, mắt không thèm nhìn về phía phi cơ nữa.

có người sợ rằng, mình sẽ không kiềm nỗi và òa khóc như đứa trẻ lạc mẹ.

cơ mà... cô vẫn khóc đấy thôi. khi tên vệ sĩ kia nhẹ nhàng bế bồng cô lên, vòng tay an toàn và hơi ấm của kẻ khác phái ngay lập tức khiến cô nhớ lại sự dịu dàng hiếm có của người nào đó, tay bất giác bấu chặt vào áo hắn, nước mắt rơi lã chã không chút xấu hổ. bị bất ngờ bởi hành động thân mật, lại thêm khuôn mặt khả ái giàn giụa nước mắt dúi vào lồng ngực mình, vẻ thuần khiết yếu đuối thiếu điều khiến những gã vệ sĩ đứng quanh nín thở, huống chi là kẻ đang nâng niu cô trong vòng tay. hắn sững ra không biết nói gì, mắt dán vào vẻ đẹp mỹ miều trước mặt mà không khỏi rung động, bao nhiêu oán thán vài giây trước đây phụt cái đã tắt ngấm.

cả bốn người đàn ông lúc bấy giờ đang bước đi chầm chậm về phía trạm chờ, không hề chú ý đến sự chuyển hướng của tình huống diễn ra phía sau. đến khi một trong số họ ngoái đầu nhìn lại, bao nhiêu sửng sốt kinh ngạc mới chợt vỡ òa.

choi inhye lúc đó nào còn tâm trí chú ý đến sự kiện xung quanh, bởi một khi đã khóc là khó lòng ngưng được. đêm qua khi nằm dài trên giường nhìn chăm chăm vào tấm lưng quen thuộc, cô không biết đã tự cắn lưỡi bao nhiêu lần để không vươn tay ra ôm chầm lấy anh. nhưng cô sợ, sợ khi chạm đến anh, ánh mắt lạnh ác và sự khinh ghét vài phút trước đó sẽ lại khiến tâm hồn cô nát đi một ít. cô khó chịu vô cùng khi không thổ lộ được điều phiền muộn trong lòng, nhưng biết rõ sẽ muôn phần đau đớn khi sự việc phơi bày ra ánh sáng. một lời nói của anh lúc ấy đã khiến mọi hy vọng nhỏ nhoi trong cô tan vỡ, nỗi sợ đứng dậy thao túng cả con người xưa nay luôn tự tin tuyệt đối vào bản thân, trong một giây biến cô thành kẻ hèn nhát nhất trước sự thật vốn đã là bạn hữu lâu năm.

choi inhye, kể từ giây phút ấy, đột nhiên sinh ra một bí mật.

sáng ra, hài lòng với chính mình vì đã hạ quyết tâm giữ kín bí mật ấy, cô thức dậy với một tâm trạng vô cùng lạc quan, sẵn sàng ra tay dỗ dành cơn giận vô cớ của người chồng tính khí thất thường. đến khi quay qua không trông thấy anh, mặt giường lại lạnh tanh, trống rỗng, cảm xúc lúc ấy có lẽ cả đời khó lòng quên được. dù không phải thật sự bị bỏ rơi, song, đôi lúc vào những tình huống nhất định, cảm giác đánh vào lòng sắc bén đến nỗi bản thân cũng không giải thích được nguyên do.

lúc đó, là sự hụt hẫng.

mãi chìm trong suy nghĩ riêng tư, cô đâu hề đếm xỉa đến những diễn biến ồn ào xung quanh, chỉ chú tâm vào nỗi cô đơn trống trãi trong lòng khi vùi đầu tìm kiếm sự an ủi từ lồng ngực ấm rộng, nước mắt tràn ra cơ hồ thấm ướt cả ngực áo gã vệ sĩ. đến khi cơ thể bị xốc lên một cách bất ngờ, trong một giây bỗng chuyển đổi vị trí, mặt bị vùi vào một lồng ngực khác, mùi vị nhẫn nhạt của gỗ hương pha lẫn chất mặn gió biển bắt đầu xâm chiếm khứu giác, cô mới ngờ ngợ ra kẻ vừa giằng lấy mình ôm vào lòng...

"cho hắn thôi việc." giọng nói lạnh lẽo quen thuộc trỗi lên, nhất thời khiến mọi giác quan đang mơ hồ của cô thức tỉnh.

'... là anh'!  bàn tay trên ngực áo chợt nắm chặt, toàn thân cô căng thẳng, dù chẳng hề ngước đầu lên nhìn.

đấy, thế là thiếu gia park gia bình thản quay đầu trở vào trạm chờ với người đẹp trên tay, mặc bao ánh mắt ngỡ ngàng đuổi theo bóng lưng. ba giây sau, đám người này cũng lẳng lặng nối bước, không kẻ nào buồn chú ý đến gã vệ sĩ tội nghiệp bị trút giận vô cớ giờ chỉ biết oán hận tổ chức sao lại để hắn theo hầu cặp vợ chồng biến thái này!

kang saehun, dẫn đầu đội vệ sĩ theo sát bảo vệ thiếu gia, vốn trầm mặc ít nói, khó điều gì có thể lay động tinh thần, thế mà giờ đây cũng tò mò như những kẻ có mặt, mắt cứ ngó lom lom nhân vật nhỏ nhắn ngồi tựa trên ghế. riêng bản thân một park jongseong lãnh cảm dứt khoát lại đang quỳ xuống dưới chân cô nàng, đích thân chăm sóc vết trầy xước cỏn con.

tin đồn truyền ra, thiếu gia rất thương vợ. song phần lớn người trong tổ chức lại có phần nghi ngờ khi trực tiếp tiếp xúc với đương sự. park jongseong vô cảm đến rợn người, vì cớ gì không biết mà còn lạnh lẽo khó gần hơn cả park jonggun vốn nổi danh là con người sắt đá, vậy làm sao có thể mê muội vì một cô gái?

à, nhưng hiện tại chứng minh tin đồn quả thực không sai. có vẻ rằng sinh vật với vẻ đẹp tinh khiết như thiên sứ kia chính là nguyên nhân duy nhất khiến thiếu gia đồng ý quay về tiếp quản tổ chức, công khai chống đối cả tổng tài park joohyuk. kang saehun còn có thể nghi ngờ sao? phi cơ đã lăn bánh, chỉ còn vài mươi giây là cất cánh, thế mà nhác thấy bóng hình choi inhye đuổi theo, bao nhiêu khó khăn cũng mặc, thiếu gia quyết tâm ngừng mọi hoạt động, trì trệ mọi kế hoạch định sẵn của hơn một ngàn nhân viên đang đón chờ bên macau. tất cả chỉ vì một vết thương bé xíu trên chân người thiếu nữ này. kang saehun không biết nên mừng hay lo sợ cho tương lai park gia đây, khi vị thiếu chủ lại qụy lụy vì một người đàn bà như vậy.

cơ mà... cô bé này cũng được gọi là đàn bà sao? tướng tá trông như một học sinh cấp ba thế kia... dù nhan sắc cô nàng quả thật hơn người, song vốn nghĩ thiếu gia trước giờ chỉ qua lại với các mỹ nhân diễm lệ sắc sảo khi sánh vai cùng cậu thì rất xứng đôi, nào ngờ nhân vật mang sức ảnh hưởng lớn lao trong cuộc đời thiếu gia lại là một phụ nữ với vẻ đẹp non nớt, tay đưa lên búng vào má cơ hồ còn văng ra sữa.

'người trẻ tuổi thật là khó hiểu...' ông thở dài.

"ba? sao mọi người lại quay về? con ra đến cổng rồi vẫn không thấy phi cơ cất cánh, bèn quay lại xem có chuyện gì." một thiếu nữ cao lêu nghêu đến khoác tay kang saehun, vẻ mặt vô cùng lo lắng. ông gật gù qua loa, ra dấu về phía hai nhân vật trung tâm, rồi vỗ vỗ bờ vai đứa con gái rượu, ý nói sẽ giải thích sau. cô bé quay lại nhìn cảnh tượng trước mắt, sự ngạc nhiên trong một khắc liền chuyển sang vui mừng hí hửng.

"a!" cô nhào đến bên cạnh choi inhye, nhanh đến nỗi kang saehun cũng không kịp ngăn cản. "chị inhye! em biết thế nào chị cũng sẽ đến mà! vậy mà tên cứng cổ này cứ không nghe em. sao chị bị thương thế?"

kang saehun trợn tròn mắt. con bé haseul quả thật đang khiến ông lâm vào tình thế khó xử vô cùng. ngày xưa khi park jongseong vẫn quyết tâm đứng ngoài cuộc thì xuyên tạc sao cũng được, nhưng sự tình đến nước này mà vẫn gọi thiếu gia bằng tên này tên nọ là thế nào? ông nhắm mắt, không dám nhìn thẳng đám trưởng lão vây quanh, e sợ sẽ bắt gặp những cái nhìn chỉ trích hoặc mỉa mai. dạy con không tốt quả thật là lỗi của ông.

"haseul! không được vô lễ!" ông cứng rắn lên tiếng, vẻ mặt sa sầm. "phải gọi là thiếu gia và thiếu phu nhân."

"hả?" haseul tròn mắt, khóe miệng cong lên để lộ một nụ cười kiềm chế. "đây là đất hàn, không còn là macau khi xưa đâu ba, gọi thế người ta cười cho á!"

"macau khi xưa?" inhye đột nhiên quay sang haseul với vẻ mặt đầy thắc mắc.

"à." haseul cười cười, tay phe phẩy. "vốn là, hầu hết bọn em đều được sinh ra ở macau. về sau khi park gia 'dời đô' về đất hàn, mới phải cuốn gói theo vua ấy chứ."

không hề chú ý đến sắc diện tối sầm của kang saehun, đôi mắt inhye toát lên sự hứng thú khó bề kiềm soát. "vậy tin đồn hangsang được xây lên dành riêng cho con cháu park gia là có căn cứ?"

cô quả thật có phần ngạc nhiên, tuy biết rất nhiều về tập đoàn park gia, cô lại chưa từng tìm hiểu về số đông con cháu các hội viên trong hangsang. bây giờ mới vỡ lẽ tại sao đám người hangsang lại phục tùng jongseong như vậy, không chỉ do nể sợ gia thế, mà còn vì nghĩa cử chủ tớ. mọi sự thần phục từ đầu vốn đã không đơn giản là bá đạo học đường. park gia xem ra đã bám rễ quá sâu trong hangsang.

chợt đau nhói, cô la lên một tiếng nhỏ rồi quay lại trừng mắt nhìn "thủ phạm" giờ đây đang nhíu mày dữ dội, mắt lướt dọc từ đầu đến chân vợ mình, tay cố tình ắn mạnh miếng gạt lên chỗ thịt đỏ tấy. vốn là... người nào đó muốn lôi lại sự chú ý của cô đây mà...

"nghĩ thế nào lại ăn mặc như vầy ra đường?" anh khó chịu lên tiếng khi lần đầu tiên chú ý đến y phục mỏng manh trên người cô.

rõ ràng là váy ngủ đêm qua cô vẫn mặc, tưởng thêm áo khoác cỏn con trên vai là có thể hóa thành trang phục dự tiệc? tuy không quá hớ hênh, nhưng vì anh đã quen nhìn cô như vậy trong phòng ngủ, ít nhiều cũng không muốn kẻ khác trông thấy vợ mình thế này. a, ngay cả đôi dép bông đi lại trong nhà cũng lết ra đây! mắt thì đỏ hoe ướt át, mái tóc hơi rối ôm trọn gò má ửng hồng, làn môi sưng mọng cong lên đầy khiêu khích...

đứa con gái này, rốt cục có biết... mình hiện trông dễ thương như thế nào không? chả trách tên vệ sĩ vừa rồi cứ khư khư giữ chặt lấy cô, thậm chí có phần đối kháng khi anh giành lại vợ mình. chết tiệt! làm thế nào lại có thể quyến rũ được cả đàn ông trong tình trạng luộm thuộm như thế này?!

như thể đọc được ý nghĩ của anh, cô phồng má, giọng thoát ra ba phần trách móc, bảy phần uất phẫn. "vì ai vậy kìa? đến nỗi thay đồ cũng không có thời gian."

không hề chú ý đến sự chỉ trích trong khẩu điệu của cô, park thiếu gia, khi quay lại đối diện thuộc hạ, lớp vỏ lãnh đạm ngay lập tức thay thế vẻ mặt sừng sộ một giây trước nhanh còn hơn người ta đổi mặt nạ.

"thay hết đám vệ sĩ thành nữ."

kang saehun kính cẩn cúi đầu, quay sang rỉ tai tên thủ hạ vài câu rồi lại cúi đầu thêm một lần nữa. "vâng, thưa thiếu gia."

"còn cô, từ hôm nay dọn vào ở chung với inhye." quay sang một haseul đang hết sức bất mãn, jongseong uy thị ra lệnh. "không được để cô ta chạy loạn."

"và không để nam giới tiếp cận chị ấy nữa chứ gì." haseul trề môi ra chiều dè bỉu, tuy trong bụng có phần nôn nao.

"đúng."

tám kẻ có mặt đang ngồi chờ trên dãy ghế trong phòng nghỉ đều quay đầu nhìn nhau, không hẹn mà củng lóe lên một ý nghĩ: 'đã chiếm hữu mà còn chuyên chế, rốt cục thiếu phu nhân sau này phải sống sao đây?'

inhye lúc này mới chú ý đến đám người tụ tập, cô nhận ra hai trong số họ đã có mặt trong "lễ cưới" của mình, phần còn lại lạ lẫm, có vẻ như chưa hề xuất hiện trên báo chí và bề mặt công luận. gã đàn ông tướng tá phương phi là người duy nhất có gan đứng gần họ, thái độ cũng an nhàn thư thái nhất. tay chắp ra sau, ông ưỡn ngực nhìn xuống cô với đôi mắt nheo lại gần thành một đường. khi ánh nhìn chạm nhau, mép râu ông động đậy, không nhìn ra là cười hay giật mình.

tự nghĩ cũng có chút quen biết, inhye khẽ gật đầu chào. "chú kim."

"à." người này nở nụ cười thân thiện, duy chút ý thâm sâu. "xem ra cô bé còn nhớ tôi nhỉ? dạo này anh seungcheol thế nào?"

"không khỏe." cô đáp gọn lỏn sau vài giây do dự, cuối cùng quyết định không để lộ tình trạng choi seungcheol cho con người này.

"à, khi nào gặp thì cho tôi gửi lời hỏi thăm anh ấy nhé. lần cuối cùng gặp nhau tại tokyo, trông anh ta có phần không ổn."

đuôi mắt inhye khẽ giật 'không chỉ không ổn, mà còn ẩn chứa tai họa!'

chỉ trách cô lúc đó vì quá chú tâm đến chuyện của mình mà không phát hiện ra trạng thái thất thường của ông.

"và..." kim namjoon từ tốn cúi xuống, ánh mắt nhìn cô đầy tinh ý. "cảm ơn cô vì món quà tuyệt vời. không có cô, cháu jongseong sẽ không đời nào chịu nhận lại tổ tông."

cô thở dài. "chú cảm ơn cháu làm gì, nên cảm ơn tên công công kia mới đúng. cơ mà vì hắn sunoo mới phải nằm viện gần cả tuần. xem ra cháu đang nói chuyện thừa thãi."

"đúng, đúng!" kim namjoon bật cười, thân ngửa ra. thái độ chứ không phải hình dáng của ông giờ đây, mới khiến cô hiểu được vì sao người này có thể là chú của tên casanova mặt dày kia. "cũng nhờ cô bé nhắc nhở, tôi mới phát hiện ra trong nhà có phản trắc đấy chứ. lại một điều nữa để cảm kích."

"đủ rồi." jongseong xen vào. "chúng ta không nói chuyện đó bây giờ."

kim namjoon đưa tay lên vuốt vuốt cằm, đoạn nhún vai rồi lùi xuống chuyện trò gì đó với kang saehun. inhye cũng thôi không bép xép nữa, ánh nhìn đến tận bây giờ mới lướt sang hình dáng cô độc của kẻ cuối cùng đứng nơi góc phòng, mắt mở to khi nhận thức ùa về ồ ạt.

"hee... heeseung?"

nụ cười rạng rỡ nở trên môi, người đàn ông y phục trang trọng giờ đây mới tiến đến gần họ, thả người xuống chiếc ghế cạnh inhye. "anh tưởng phải mất vài giờ nữa em mới nhận ra sự có mặt của anh chứ."

"anh... sao lại thế này?" một cách kinh ngạc, cô ngó vị phó tướng thường ngày bông đùa trong bộ dáng nghiêm trang ngụy tạo, đoạn vỡ lẽ. "không lẽ anh cũng là người của park gia?"

"bingo!" lee heeseung cười ngạo nghễ, mắt tràn đầy hài ý. "sao? 'ngọa hổ tàng long' phải không?"

"giống như 'hề đội lốt vua' hơn." cô chớp mắt.

"à, à." anh lắc đầu, vờ vịt tổn thương. "nhưng thằng hề này cũng có chút địa vị trong chi nhánh họ park đấy, thiếu phu nhân."

"vậy còn jeno và jaemin..." cô nheo mắt.

"jeno cùng thuyền với anh. jaemin chỉ là cận vệ thông thường của nhà họ park."

"thật là không giống ai." cô nhăn nhó. hóa ra người bên cạnh jongseong đều không ai bình thường. haseul là con gái của trưởng đội cận vệ. heeseung và jeno lại là người của kim namjoon. đến cả jaemin nông nỗi cũng...

xem ra cả hangsang chỉ có cô và kim minju là "thân không mang trọng trách."

"không giận bọn này giờ mới nói cho em biết chứ?" heeseung xởi lởi. "vì chỉ có 'người trong nhà' mới có quyền tỏ tường mọi chuyện thôi."

mắt dán vào heeseung một cách dỗi hờn, inhye toan mở miệng đối đáp, song lại bị bóng hình chồm lên của ai kia làm cho hoảng kinh, đôi tay chắn ở hai bên vai hệt hai song sắt cầm tù, buộc cô phải lôi phần lớn sự chú ý quay về trên mình kẻ đối diện.

việc diễn ra tiếp theo khiến... "phần lớn" của vài giây trước, chớp mắt chuyển hẳn thành "toàn phần"!

kẻ nào đó cúi xuống hôn cô, nụ hôn sâu và bất ngờ, nhất thời khiến mặt đất dưới chân cô chao đảo. kế đó là một phen bí thở...

"thế nào?"

anh dứt đầu lên sau gần hai phút môi lưỡi quấn quyện, mặt chỉ cách cô một hơi thở. "nói tiếp đi?"

"hả...?" đôi mắt cô choàng mở, mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, khó khăn lắm mới thốt thành lời. "... nói?... nói cái gì...?"

đến lúc này, trước vẻ mặt mơ hồ mê muội của cô, một nụ cười hài lòng mới rộ nở trên gương mặt điển trai. bàn tay rắn rỏi áp lên gò má ấm nóng, ngón cái vân vê nhè nhẹ làn môi sưng mọng.

"thế này có phải đáng yêu hơn không? chỉ nên nhìn về một phía là được."

đoạn, anh quay sang đám trưởng lão với phong thái ung dung thường ngày, miệng có phần nhếch lên đầy ngạo nghễ. "gọi derek, chúng ta khởi hành."

không có tiếng trả lời, dường như cả đám người giờ đây đã đóng băng hoàn toàn.

rõ ràng là... cái kẻ này đang hết sức thỏa mãn khi diễu diễn tầm ảnh hưởng của mình trên người vợ tội nghiệp mà!

một nụ hôn thôi, đã đủ để cô gái nhỏ quên mất cả bản thân là ai. đối với người lăn lộn trên giang hồ như họ, tình huống như vầy xảy ra không ít, nhưng hầu hết đều bắt nguồn từ sự đam mê cuồng nhiệt của những đôi uyên ương sắp phải chia tay hay lâu ngày gặp lại. có đâu lại nông cạn đến nỗi chỉ vì muốn bá chiếm sự chú ý của vợ mình, thiếu gia lại bất chấp mặt mũi mà hành động vô sỉ như thế?!

thiên địa à... các vị sao lại định ra một con người như vầy làm chủ nhân tương lai của một park gia oanh liệt chứ?

bất bình là thế, nhưng các vị chú bác cũng tuân thủ mệnh lệnh, đứng lên nối bước nhau rời khỏi phòng, không ai nói với ai một lời. tất cả đều bị vị thiếu chủ làm cho choáng váng, nhất thời khó lòng suy nghĩ thông suốt. rốt cục thì, vị thiếu gia mà họ sắp phải đấu tranh để "đưa lên ngôi" là dạng người gì đây? lạnh lùng độc đoán hay si tình đến bi lụy?

jongseong sửa vai, chưa kịp dợm bước theo sau đoàn người thì vạt áo đã bị kéo lại. một thân hình mềm mại ấm áp tựa hẳn vào lưng anh, vòng tay nhỏ nhắn choàng qua eo siết chặt, chất giọng êm ái nỉ non khẽ khàng vang lên:

"ôm em một lúc trước khi đi được không...?"

lời nói nhỏ nhẹ lập tức khiến khóe môi ai kia cong lên thành hình vòng cung. park jongseong chậm rãi quay lại, gom lấy người vợ trẻ vào lòng và dịu dàng ôm ấp, từng giây trôi qua lại càng siết chặt vòng tay.

"nè, đi thôi!" haseul kéo áo heeseung lôi ra ngoài, giọng khe khẽ nhưng gấp rút. "sao lại cứ tần ngần ra đứng ngó thế kia?"

"chậc, muốn đi thì em tự đi." heeseung gạt tay kẻ làm phiền ra, trên gương mặt vẫn là nụ cười ngoác đến mang tai. "phim cấp hai rưỡi không cần mua vé, có dại mới bỏ đi á!"

"anh...!" haseul đỏ mặt, mắt e dè hướng về cặp năm nữ đang ôm chầm lấy nhau. hai rưỡi gì cơ chứ! người ta trong sáng thế kia mà...! nhưng quả thật... nụ hôn vài phút trước lại quá thân mật đi, nhất thời khiến tâm trí kẻ chứng kiến không khỏi lạc lối đâu đâu...

a! heeseung chết tiệt! sao lại khiến cô nghĩ ngợi lung tung thế này?!

"đi! đi mau! cho vợ chồng người ta chia tay nhau! anh đúng là không biết điều!"

giằng co một hồi, cuối cùng anh chàng phó tướng với sự hài hước khô khốc của mình mới chịu rời bước, dọc đường còn không ngừng lắc đầu châm chọc, khiến tâm trạng buồn cười của haseul bất giác cũng dâng tràn không kém, đến một lúc không nhịn nỗi bèn mở miệng cảm thán:

"cứ ngỡ lấy nhau xong sẽ khá hơn. ai dè cứ như đổ dầu vào lửa. xem ra... sau khi vụ việc này đâu vào đấy rồi, ác ma nên trói hồ ly đem đến bắc cực là vừa. trên đấy đất rộng người thưa, quần áo chống lạnh lại kín mít, dân số hầu hết là chim cánh cụt và gấu, cũng không còn người để ghen nữa. haha..."

"?" heeseung cười hùa theo, đoạn vờ vẻ bất bình. "sợ lúc ấy đến gấu và cánh cụt cũng... không tha ấy chứ!"

haseul lườm người bạn đồng hành, vẻ mặt chuyển hướng nghiêm trọng, song lời thốt ra lại đậm chất trào phúng. "dám lắm!"

rồi, cả hai lại bật cười khanh khách.

không khí vui vẻ là thế, hoan hỉ là thế, ấy vậy mà, tâm trạng của hai kẻ giờ đang đùa cợt đều ngấm ngầm chuyển động theo chiều hướng khác nhau.

kẻ tích cực. người tiêu cực.

song, để phân biệt rõ ràng, còn phải để thời gian phán xét dài dài.

'vụ việc macau lần này... liệu có chạm được đến mức "đâu vào đấy" hay không...?'

...

mưa lất phất. gió cuồn cuộn. cơn bão tháng mười đối với macau vốn chẳng phải chuyện lạ.

giông tố cỡ nào, cái thành phố không phân biệt ngày đêm này vẫn cứ mãi tỏa sáng. kẻ tha hương khi đặt chân đến đây mang theo nhiều kỳ vọng về thiên đường, khi rời đi mới ngộ ra hàng ngàn lý do để gọi chốn này là địa ngục.

song, đối với một số nhân vật, thiên đường và địa ngục vốn chẳng khác biệt là mấy.

park joohyuk dứt mắt ra khỏi ánh đèn loang loáng của cảnh đêm macau phồn vinh, xoay ghế về hướng ngược lại, tay đặt ly rượu đang uống dở xuống bàn.

nghĩ ngợi sao đó, rồi lại nâng nó lên, cạn nhẹ vào ly rượu đối diện.

vật vẫn còn đây, nhưng người đã mất. là mất trong ký ức, mất trong quá khứ, chứ không phải mất trong sự tồn tại.

vài giờ trước đây, chính tại nơi đó, trên chiếc ghế đó, trước ly rượu đó, park jongseong đã ngồi đối diện hắn, thái độ lần đầu tiên trong nhiều năm điềm hòa đến khó tin.

cậu bé mi mục như vẽ của sáu năm về trước, nay đã là một thanh niên tráng kiện, đường nét trên gương mặt ít nhiều cũng rắn rỏi đi, thân hình cao lớn đệ vệ, vốn đã mất đi sự nhỏ nhắn đáng yêu năm nào, ngay cả giọng nói cũng trầm khàn uy thị, chẳng tìm đâu ra thanh âm trong vắt của buổi đầu gặp mặt...

ấy vậy mà, park joohyuk vẫn không khỏi cảm thấy xao động.

có lẽ là... đã quá quen với cảm giác yêu thương con người này rồi...

cậu đã ngồi đó, dõi đôi mắt mật rượu vào hắn với không chút cảm xúc. bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn không khỏi cảm thấy bị đả kích ghê gớm. park joohyuk vốn đã quen với vẻ mặt bất an, lo lắng, phẫn uất của cậu mỗi lần phải đối diện hắn, đã quen với cảm giác của kẻ điều khiển trận cuộc trong chuyện vờn đuổi tình ái, quen với cả cái cách cậu cong đuôi bỏ trốn như một con thú bị thương mỗi lần hắn cố tâm tiếp cận.

nhưng, park jongseong của ngày nay chỉ vô cảm nhìn thẳng vào hắn. không chút e dè, không sợ hãi, không cả tổn thương.

chợt cảm thất mất mát cực hạn.

cũng vì thế, cảm xúc đã khiến hắn hành xử theo bản tính thích hành hạ của mình, bắt đầu lôi ra những dĩ vãng đau thương nhằm trấn áp sự tự tin đáng ghét kia mặc dù hắn biết cậu sẽ đau, sẽ khổ, sẽ dằn vặt.

đâu cũng là những thứ hắn muốn.

vậy mà, mặc cho hắn xuyên tạc, đâm chọt, khiêu khích, bộ dạng vô cảm kia vẫn không hề suy suyển, đến cả ánh nhìn cậu cũng không buồn tránh né hắn như ngày trước. cậu nhìn hắn mà hệt không nhìn, cứ như sự hiện diện của hắn đột nhiên trở nên trong suốt... quá bức xúc, quá phẫn nộ, quá uất ức. thà cậu sỉ vả, nổi giận, hay thậm chí nguyền rủa hắn như trong quá khứ, hẳn còn muôn phần dễ chịu hơn con người băng đá hiện giờ.

bởi nó chứng tỏ một điều: hắn không còn đặc biệt đối với cậu nữa. trước mặt cậu, hắn giờ đây không khác nào những con người trần tục kia, mãi mãi phải đối diện với vẻ ngoài lạnh lùng đến ảo não này.

hắn biết rõ, vĩnh viễn cậu sẽ không yêu hắn. nhưng chí ít, hắn muốn cậu phải khắc cốt ghi tâm. và, hận thù xem ra là khởi điểm vô cùng thích hợp, cũng là một kết thúc vẹn toàn cho thứ tình yêu đơn phương giữa cậu và hắn.

vậy mà lúc đó, đến cả hận cậu cũng không màng níu giữ.

bao nhiêu năm không gặp, hắn tường mình đã chai lì trước loại tình cảm không lối thoát. song đến khi giáp mặt với sự đổi thay phũ phàng này, sự chai sờn chợt chuyển mình hóa ra nhạy cảm đến khó tin. nó khiến hắn đau, và phẫn uất.

lúc đó, hắn đã toan lao đến bộc phát với cậu.

ngờ đâu phải đối diện với họng súng đen ngòm.

"xem ra, kim namjoon đã giáo dục cậu rất tử tế." hắn cười khổ sau vài giây bàng hoàng, tâm hồn đột nhiên vỡ nát. thường ngày nếu có kẻ cầm súng chỉa vào mình, hăn chắc đã nổi đóa. thế mà khi thứ vũ khí chết chóc được sở hữu bởi cậu, hắn cơ hồ cảm thấy thanh thản lạ thường.

đẩy mạnh hắn vào bề mặt cửa kính, cậu gí chặt họng súng vào trán hắn, miệng không nói nhưng đôi mắt nheo lại chứa đầy sát niệm. thứ kim loại lạnh tanh ma sát vào làn da khiến hắn sực tỉnh, trong một giây nhận ra tình trạng hiểm nghèo của mình. đầu óc bỗng phải hoạt động dữ dội để đáp ứng bản năng cầu sinh.

"cậu không thể giết tôi." khóe miệng hắn nhếch lên. "bên ngoài là đám trưởng lão chờ đợi, xung quanh lại có vệ sĩ bao bọc. cho dù có là thiếu gia đi nữa, cũng không thoát khỏi phải đối mặt với điều luật trong tổ chức."

"vậy sao?" cậu cười. nụ cười thoáng qua, đẹp tựa chiến thần la mã.

"cậu có từng nghĩ vì sao tôi cho cậu vào đây mà không hề khám xét? cậu đã có vợ, chắc chắn không muốn lâm vài hoàn cảnh ngặt nghèo, huống chi bản thân lại sắp tiếp quản tổ chức, tội gì phải ra tay với tôi?"

đoạn, hắn hất đầu, nở nụ cười ngạo nghễ. "cậu sẽ không dám giết tôi. càng không có lý do."

nói dứt lời thì kẻ đang ghìm giữ lấy hắn gập lại ngón tay. bóp cò.

clack. mắt hắn mở to.

clack. hơi thở dồn dập.

clack. ba phát.

đều rỗng đạn.

park joohyuk bất giác ngửa đầu phá lên cười, chất giọng có phần mỉa mai, có phần châm chọc, có phần kích động. song chợt đứt quãng khi kẻ đối diện thản nhiên ngửa súng lên, tay mở chốt để rơi ra đúng một viên đạn. âm thanh "leng keng" của kim loại lăn nhảy trên sàn thiếu điều khiến tóc gáy hắn đứng dựng, toàn thân lạnh toát. một giọt mồ hôi chảy dài bên thái dương.

'là may mắn sao?'

như thể đọc được ý nghĩ của hắn, park jongseong tay buông hắn ra, miệng cười gẳn. "là may mắn."

thả hắn đứng thẫn ra nơi đó ngó viên đạn chì lăn chậm trên mặt sàn bóng loáng, cậu thu người lại và điềm đạm đút vũ khí vào ngực áo, ánh mắt lần đầu tiên trong ngày phảng phất sự đe dọa trần trụi.

"tôi chỉ 21, chưa muốn giết người, cũng không định tâm giết người. nhưng ông đừng nghĩ chỉ lý do đó có thể điều khiển được tôi. park jongseong này khi đã nổi giận thật sự, thì đến cả lý trí cũng không thắng nổi bản năng sơ khai."

park joohyuk chậm rãi đứng thẳng dậy, sửa lại cổ áo với vẻ ung dung ngụy tạo, thở hắt ra rồi lặng lẽ quan sát con người trước mặt mình. cậu quả thật đã hóa điên! con người tuyệt nhiên không mang chút kiểm soát với những hành động bộc phát của chính mình! hắn biết rõ trong ba phát đạn "rỗng" vừa rồi, sát ý tiềm ẩn lại không hề "rỗng". giả sử viên đạn đó lọt vào một trong ba, hắn giờ đã mất mạng từ lâu. thật uổng phí bao năm lăn lộn trong giang hồ, hắn lại không thể dự đoán trước chất "cuồng" trong gã thanh niên này. rõ ràng biết ra tay sẽ gặp họa sát thân, nhưng vẫn không e ngại bóp cò.

park jongseong của sáu năm về trước, rốt cục đã biến đi đâu rồi? sự ngông cuồng này lại từ đâu mà ra?

không hề để tâm đến sự giằng co trong tâm trí hắn, cậu đút tay vào túi, bộ dáng chán chường, sau đó lạnh lùng quay mặt bước về phía cửa ra vào toan rời khỏi.

"khoan!" cậu vừa chạm vào tay nắm chưa kịp mở ra thì park joohyuk đã bất giác lên tiếng can ngăn. giật mình với cả bản thân, hắn không biết mình gọi cậu lại làm gì, lại càng không rõ vì cớ chi ngay từ đầu lại mời cậu đến đây. hắn đang trông đợi gì chứ? con mèo nhỏ nhắn đáng thương của ngày nào giờ đã trút bỏ tuổi thơ, chớp mắt xoay mình trở thành loài hổ dữ.

ai ai cũng thấy, chỉ có hắn là mù quáng bám riết vào quá khứ mục rữa...

"khi sự việc qua đi, tôi sẽ tính cái nợ của vợ tôi với ông."

rồi, cậu rời khỏi.

đến cuối cùng, hận thù hắn dày công sáu năm gieo trồng vào tim cậu, cũng không lớn bằng tình yêu chưa đầy sáu tháng.

tình yêu đối với đứa con gái mang tên choi inhye.

hắn cam tâm? không, hắn không cam tâm.

nhưng... hắn còn có thể làm được gì? giết đi con bé, hắn cũng không được cậu.

đã thế, hắn sẽ nhấn chìm tất cả.

dẫu gì, tại cái thành phố ngày đêm lẫn lộn này, thiên đường và địa ngục chỉ khác nhau ở mỗi tên gọi.

rút từ chiếc ví nhỏ ra một thẻ sim, park joohyuk chậm rãi lắp vào điện thoại của mình, hành động cứng nhắc, tẩn mẩn như một người máy.

chuông đỗ. có tiếng người đàn ông từ bên kia vọng lại. "tổng giám đốc."

"thế nào?"

"thiếu gia đã tìm ra park jonggun, hiện đang bí mật đưa về macau."

hắn nheo mắt, dù đã biết trước park jongseong sẽ đi nước cờ này. song không ngờ lại có thể xác định vị trí ngài chủ tịch quá sớm.

"còn con bé?"

"choi inhye hiện vẫn ở hàn quốc."

"hả?" park joohyuk nhíu mày "không phải là hắn mang con bé theo bên mình?"

"đó chẳng qua là trái bom khói nhằm che mắt ngài, inhye thực chất đang được giấu đi tại tư gia của kang saehun, cư ngụ cùng con gái là kang haseul."

"khốn kiếp...! cứ ngỡ lần này sẽ giải quyết được bọn chúng cùng một lượt."

"ngài định làm gì?"

park joohyuk chần chừ, sóng mắt ánh lên sự nghi ngờ trong một giây rồi tắt ngấm. con người này đã theo hắn năm năm, tuyệt đối sẽ không phản bội. huống chi, hắn lại nắm trong tay điều mà kẻ này vô cùng quý trọng.

"cứ để cho park jonggun quay trở về." ngã người ra ghế, hắn đều đều lên giọng. "cũng đã đến lúc phải giải quyết lão già bệnh hoạn này."

"như vậy, tôi vẫn tiếp tục giám sát hành động của họ?"

"tạm thời như vậy. khi nào đến lúc, sẽ có việc cho cậu."

"ngài có thể cho biết là khi nào?"

"hà..." hắn cười lạnh, mắt hướng về ly rượu sóng sánh trong tay. "sớm lắm. rất sớm."

"cứ như vậy. theo quy hẹn, tôi sẽ lại liên lạc với ngài vào ngày cuối tháng."

"được. làm rất tốt, sau vụ việc lần này, tôi nhất định sẽ theo lời hứa, trao lại cho cậu người đó."

đầu dây bên kia thinh lặng vài giây, rồi chợt phất lên đầy phấn khởi. "cảm ơn ngài, thưa tổng giám đốc."

"nhưng người đó chắc chắn sẽ hận cậu vì những việc sắp xảy ra. liệu có đáng không? kẻ đó thậm chí còn không cùng huyết thống với cậu."

"chừng nào ngài không nói, tôi không nói, người đó sẽ vĩnh viễn không biết." giọng nói bên kia dứt khoát và hết sức tự tin.

"được, hãy tiếp tục." nhổm người dậy, park joohyuk nở một nụ cười tà ám, ánh mắt buông lơi cứ như đã bỏ rơi cả thế giới. cũng đúng thôi, hắn đã quyết định từ bỏ con người quý giá nhất trong đời. chiếm không được... thì đành hủy hoại vậy.

vươn tay ra cạn vào ly rượu chưa hề động đến của con người quý giá đó, nụ cười chớp mắt chuyển sang u uẩn, rồi đượm buồn thậm chí mang chút nét cuồng loạn, tuy chất giọng vẫn bình thản khi nói vào điện thoại:

"cậu đúng thật chưa bao giờ để tôi thất vọng cả, lee heeseung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro