Chap17 : Hoa Bỉ Ngạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật hắn muốn bù đắp lại chuyện tối hôm qua, hắn biết do hắn lo cho cậu quá hóa giận cũng một phần là hắn xỏ mũi cậu chuyện cho cậu gặp ba mình

- Đi đâu? "Đang lái xe bỗng hắn hỏi cậu

- Hả..à ờ đi đâu cũng được " Jungkook lúng túng trả lời

Hắn không nói gì trực tiếp lái xe đến trung tâm mua sắm, xem như lần này chọn vài món trang sức đắt tiền làm quà bù đắp cho cậu vậy

Xe đến nơi bảo vệ nhanh chóng nhận ra là Kim Tổng nhà mình vội vàng đi tới nhận lấy chìa khóa xe từ hắn ân cần dẫn hai người vào bên trong

- Đến đây làm gì? " Jungkook khó hiểu hỏi

- Đến đây tất nhiên là phải mua đồ " Hắn lạnh nhạt trả lời cũng không đợi cậu kịp phản ứng trực tiếp cầm lấy tay cậu kéo đi

Taehyung kéo cậu đến một khu bán trang sức lộng lẫy đẩy cậu đứng phía trước còn hắn trực tiếp đứng ép sát sau lưng cậu nhìn chẳng khác nào một đôi tình nhân đang lựa nhẫn cho nhau

- Chọn đi " Hắn thì thầm vào tai cậu

- T..tôi không thích " Jungkook hơi rụt cổ lại vì sự va chạm mờ ám từ hắn

Nhân Viên nhận ra Kim Taehyung lại nhìn đến mỹ nam trong lòng hắn cô vội vàng đem đến cho họ hai chiếc vòng cổ có hình hoa Bỉ Ngạn màu đỏ và màu trắng trong thật lung linh không kém phần ma mị

- Thưa Kim Tổng đây là hàng bên mới nhập về từ bên Hoa Kỳ đến đây hai chiếc vòng cổ này rất đặc biệt nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu cho những cặp tình nhân đang yêu nhau" Cô nhân viên vui vẻ giới thiệu

- Tình yêu vĩnh cửu? Vì sao" Jungkook tuy không có hứng thú với trang sức nhưng lại tò mò vì cái gì mà tượng trưng cho bốn chữ ' Tình yêu vĩnh cửu'

Cô nhân Viên niềm nở hướng Jungkook từ từ kể cho cậu nghe

- Truyền thuyết từng kể rằng. Xưa có một đôi nam nữ theo luật thiên đình họ không được phép gặp gỡ. Một ngày cả hai phá vỡ giới luật để tìm đến nhau. Chàng một nam tử hào hoa tuấn tú, còn nàng là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa, cả hai vừa gặp đã luyến tiếc không rời nguyện hẹn ước bên nhau đời đời kiếp kiếp. Nhưng vì đã phạm luật trời họ bị đọa xuống trần gian rồi biến thành hoa và lá cùng một cây. Có hoa thì không có lá, có là thì chẳng thấy hoa giữa hoa và lá mãi vẫn không gặp nhau. Một ngày Đức Phật đi qua thấy trên mặt đất có một loài hoa đỏ rực như lửa vừa nhung nhớ lại vừa ưu sầu, Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ liền hốt lên " Bỉ Ngạn hoa một nghìn năm nở một nghìn năm tàn hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau. Tình không vì nhân thế, duyên đã định tử sinh " Đức Phật xót thương bèn quyết định mang hoa về miền cực lạc nhưng vì Cực Lạc là miền Phật Quốc là thế giới thanh tịnh và thuần khiết nên những gì là tình si, nhung nhớ, đau khổ đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh thổ, những thứ xúc cảm ấy đều phải rời khỏi hoa kết thành một màu đỏ rực rồi rơi xuống sông Vong Xuyên. Khi về đến Cực Lạc đóa hoa trong tay Phật đã thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần, Đức Phật gọi nó là 'Mạn Đà La Hoa', hoa của cõi Phật. Tuy nhiên Bồ Tát Địa Tạng biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên, Ngài bèn đến bên bờ sông, ném xuống một hạt giống chỉ trong chốc lát một đóa hoa đỏ tươi bay ra khỏi mặt nước Bồ Tát đón lấy hoa và nói " Ngươi đã thoát thân trở về miền Cực Lạc sao còn đem nổi hận tình si để lại nơi khổ ai vô biên này chứ? Vậy thì ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luân hồi. Cực Lạc đã có 'Mạn Đà La Hoa' rồi vậy ta sẽ gọi ngươi là 'Mạn Châu Sa Hoa' vậy "
Từ đó có hai loài hoa Bỉ Ngạn, một loại trắng ngần tinh khiết, một loại rực rỡ hoa lệ. Một loại gợi nhớ gợi thương chia ly đau khổ, một loại vô dục vô cầu, vô khổ vô bi. Một loại trầm luân trong nỗi sầu nhân thế, một loại lại thảm đảm nơi Phật Quốc thanh cao "

Cô nhân Viên ngưng lại một chút xem biểu hiện của hai người thấy họ vẫn đang chú tâm đến câu chuyện cô liền nói tiếp

- Lại nói mỗi khi có ai nói đến loài hoa Bỉ Ngạn người ta thường hay nói đến. Ngày ấy trên Dương Thế có một đôi uyên ương tình thâm nghĩa nặng họ đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc bên nhau. Rồi chàng trai đi làm ăn xa đã bất hạnh gặp nạn phải bỏ mạng nơi đất khách quê người, linh hồn của chàng trai đi đến bên bờ sông Vong Xuyên, bước trên con đường đỏ rực hoa Bỉ Ngạn mà không khỏi nhớ thương về người vợ chốn Dương Gian, chàng trai đến trước mặt Mạnh Bà nhận lấy bát canh quên lãng rồi hỏi " Thế gian muôn màu muôn vẻ ý họa tình thơ, cớ sao lại bắt tôi phải quên hết chuyện tình cảm xưa cũ "
Mạnh Bà chỉ mỉm cười không nói khiến chàng càng thêm chua xót mà tự nhủ với lòng
- Dù có uống thứ nước vong tình này thì ta vẫn không muốn quên sau khi chuyển sinh ta nhất định sẽ tìm nàng "
Nương Tử của chàng trai khi hay tin cái chết của chồng đã nhiều lần tìm cách quyên sinh nhưng lần nào cũng được người nhà cứu sống lại bởi vậy nàng nguyện thủ tiết cả đời cứ như vậy nàng nhờ vào việc khâu vá để sinh nhai và ngày đêm thương khói thờ chồng. Còn chàng trai kia cũng chuyển sinh vào một gia đình nọ cách cách ngôi nhà cũ của chàng không xa. Năm tháng trôi qua thấm thoắt một cái đã 20 năm năm trôi qua chàng trở thành một trang nam nhi tuấn tú
Một ngày đi qua ngôi nhà cũ của mình, chàng bỗng thấy quen thuộc khó tả chàng dừng lại trầm ngâm bất giác mắt nhìn qua cửa sổ thấy một quả phụ đang ngồi khâu vá chàng không hề biết đó chính là người vô hiền thảo của mình trong tiền kiếp chỉ thấy có điều gì kì lạ mà chàng không sao lý giải được rồi chàng lại bước đi và ngay trong thoáng ngắn ngủi ấy quả phụ bắt gặp ánh mắt chàng trai trẻ, dẫu tướng mạo đã khác xưa nhưng cảm giác thân quen làm nàng không thể kiềm nén, cô nước mắt tuôn rơi run rẩy không nói nên lời " Phải Chăng chàng đã trở lại "
Sau đó vì nổi nhớ thương chồng mà nàng lâm bệnh qua đời
Khi xuống dưới Hoàng Tuyền gặp Mạnh Bà quả phụ liền hỏi " Lão Bà Bà có phải trước đây có một nam tử từng nói với bà rằng chàng sẽ không quên tôi sau khi luân hồi sẽ nhất định tìm tôi có phải không?
Mạnh Bà gật đầu khiến quả phụ càng thêm đau buồn
- Chàng đã đến vì sao lại không nhận ra ta không nói với ta một lời "
Mạnh Bà thấy quả phụ chưa dứt được Trần Duyên bèn nói " Duyên phận của hai người đã hết chia ly cũng là lẽ đương nhiên nhưng thấy cô không đành lòng ta sẽ cho cô được gặp lại anh ta lần nữa tuy nhiên cô phải ở đây chịu khổ hai mươi năm mới được chuyển sinh vào kiếp sống tiếp cô có nguyện ý không?
Thế là nàng được Mạnh Bà giao cho việc nhổ cỏ bên bờ hoa Bỉ Ngạn. Hai mươi năm sau Mạnh Bà đưa nàng đến trước cửa luân hồi và dặn rằng " Cô hãy đứng ở đây đợi một chút người cô chờ hai mươi năm sắp đến rồi "
Nàng đứng đó như ngồi trên đống lửa trong lòng cứ thấp thỏm không yên, hai mươi năm qua nỗi giày vò khắc khoải như thấu tận tâm can, nàng đã phải chịu đựng biết bao đau khổ chỉ để đợi chờ phút giây này
Cuối cùng chàng cũng đến, nước mắt nàng lã chã tuôn rơi nhưng người mà nàng đã đợi chờ hai mươi năm dưới âm gian lại tỏ ra thờ ơ lãnh đạm, cô không thể hiểu được bèn níu tay chàng " Chàng đã quên ta rồi sao"
Chàng trai dửng dưng nhìn nàng xa lạ đón chén canh vong tình của Mạnh Bà và uống cạn rồi bước vào cửa luân hồi "
.
.
.
.

👻Halloween vui vẻ nè mí nàng ơi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro