Chap 1- Tại sao anh lại giúp tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như thường ngày, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước anh liền đến cây dương mệnh báo cáo và nhận thêm nhiệm vụ từ nó.

Cây dương mệnh có rất nhiều lá và mỗi chiếc là chính là sinh mệnh của mỗi người. Khi nó rụng xuống cũng chính là người đó dương thọ đã tận.

Anh đã đứng đó một lúc lâu nhưng dường như hôm nay, cây dương mệnh không có bất cứ nhiệm vụ nào muốn giao cho anh.

Vừa xoay lưng đi thì một chiếc lá màu đỏ bổng rơi lên vai anh.

Anh trau mày nhặt lấy nó.

"Lá đỏ sao?"

Anh không hiểu cho lắm vì anh chưa từng thấy cây dương mệnh cho ra bất kì chiếc lá đỏ nào.

Dòng chữ dần hiện lên trên thân lá.

+Jeon Jungkook
18 tuổi
Nguyên nhân cái chết : Tự tử.

"Tuổi trẻ bây giờ thật là không biết trân quý mạng sống."

Anh bóp chặt chiếc lá rồi biến mất.

Bệnh viện Stigma

Anh vừa xuất hiện liền nhìn xung quanh.
*Bệnh viện sao? Lại là một tên nhóc chán sống.*

Anh tìm đến số phòng mà sổ sinh tử hiện lên.

Jungkook mơ màng tỉnh lại thì thấy ai đó mặc một áo choàng đen đang đứng cạnh cửa sổ phòng bệnh của cậu.

Liền nghi hoặc lên tiếng.
"Ai đó?"

Xoay người lại.
"Nếu tôi nói mình là thần chết, cậu tin chứ?"

Cậu chóng tay ngồi dậy cười gượng gạo
"Cuối cùng, tôi cũng có thể nhìn thấy thần chết rồi."

"Trong cậu có vẻ vui hơn thay vì lo sợ khi nhìn thấy tôi thì phải."

"Đáng lẽ ra anh nên tìm gặp tôi sớm hơn thay vì bây giờ."

Anh khó chịu nhìn cậu.
"Thanh niên các cậu luôn xem thường mạng sống của mình như vậy sao?"

"Tôi không hề xem thường chỉ là nếu anh là tôi...anh sẽ hiểu tôi khát khao được chết đến nhường nào."

Cậu thở dài nhìn những thiết bị ý tế được nối với người cậu. Ánh mắt trùn xuống.

"Sức khoẻ tôi từ nhỏ vốn rất yếu, mọi hoạt động diễn ra đều dưới sự theo dõi của bác sĩ. Tôi rất muốn có thể hội nhập với thế giới bên ngoài, muốn vui chơi như bao đứa trẻ khác, muốn có một cuộc sống bình thường"

"Nhưng... Như anh thấy đó, tôi đã gắn bó với những thứ này suốt 10 năm rồi. Tôi dựa vào nó để duy trì mạng sống của mình...sau một lần liều mình vui chơi với bọn trẻ ngoài kia."

"Anh thử nghĩ nếu như chỉ lẩn quẩn trong căn phòng này cả đời, chẳng những vậy còn bị chi chít những thứ chết tiệc này gắn vào người thì chi bằng tôi chọn cái chết có lẽ sẽ tốt hơn."

Anh đột nhiên có chút động lòng với hoàn cảnh của cậu. Trong ánh mắt lạnh lẽo lại thoáng qua một chút bi thương.
*Một đứa trẻ đáng thương.*

Cậu với tay dao gọt trái cây gần đó.

Anh thấy vậy liền vung tay khiến con dao trở thành tro bụi.

Cậu thở hắt nhìn anh.
"Trên đời này cũng có thần chết ngăn con người tìm đến cái chết nữa sao?"

Anh im lặng một lúc, trong có vẻ đang đắn đo điều gì. Sau đó lên tiếng.

"Tôi sẽ cho em 7 ngày được sống cuộc sống mà em mong muốn trước khi tôi lấy đi linh hồn của em."

Cậu vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
"Những lời anh nói..."

Cắt lời.
"Là thật, sáng mai tôi sẽ đến.7 ngày đó, tôi sẽ bên cạnh giúp em thực hiện những gì mà em chưa từng làm qua. Đó là ân huệ của thần chết. Đừng biết ơn vì bất cứ điều gì." Vừa dứt câu anh liền biến mất và đẩy cậu vào giấc ngủ.
___
Sáng hôm sau.

Jungkook tỉnh lại nhìn xung quanh, cậu có chút nghi ngờ. Liệu những chuyện đêm qua có phải chỉ là một giấc mơ thôi hay không.

Cậu từ từ tháo hết tất cả dây được liên kết giữa cậu và thiết bị y tế ra. Thì cảm thấy cơ thể của mình thật sự đã khoẻ lên rất nhiều. So với trước đây khi không có sự hỗ trợ của các thiết bị y tế.

Cậu bước xuống giường đi vòng quanh căn phòng.

Cậu nhìn ra cửa sổ hít thở không khí trong lành.
"Đêm qua... mình không mơ." Cậu thoáng vui trong lòng.

Đột nhiên anh xuất hiện sau lưng cậu.
"Em cũng có thể xem đó là giấc mơ. Vì nó chỉ có thể kéo dài được 7 ngày."

Cậu xoay lại cười với anh.
"7 ngày đối với người khác chỉ vỏn vẹn là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng với tôi nó là cả một đời người. Cảm ơn anh."

"Tận dụng thời gian một chút đi. Hãy đi thực hiện những gì em muốn."

Anh vừa xoay đi thì cậu liền gọi lại.

"Khoan đã. Anh tên gì?"

"Đừng hỏi tên của thần chết."

"Tôi..."

"Tôi sẽ không rời mắt khỏi em đâu chỉ là... Ngoài em ra thì loài người không nên nhìn thấy thần chết quá lâu. Giờ thì đi đi." Biến mất trước mắt cậu như đêm qua.
____
Âm giới.

Lãnh địa của KangTeuk (Người đứng đầu âm giới.)

Ông đập tay xuống bàn nhìn anh.
"Kim Taehyung, ngươi có biết chuyện ngươi đang làm là phạm giới luật của thần chết rồi không?"

"Người thi thành luật lại vì con người mà phạm luật. Ngươi rốt cuộc đã bị cái gì vậy hả?"

Anh xoay đi.
"Tôi ý thức được những gì mình đang làm. Và sẽ tự chịu trách nhiệm về nó."

"Ngươi nghĩ ngươi làm như vậy là đang giúp cậu ta sao? Ngươi có biết trong 7 ngày đó sẽ có biết bao nhiêu thần chết tìm đến người đó không? Họ sẽ đem đến những cái chết còn kinh hoàng hơn cả việc tự tử."

"Tôi sẽ bảo vệ cậu ta. Ông nên nhớ, không có bất kì thần chết nào có thể cản chân tôi." Cười nhếch rồi bỏ đi.

Ông tức giận nhìn người vừa bỏ đi.
"Ngươi đúng là một tên nhu nhược."
____

Ngày thứ nhất.

Nghĩa Trang

Điều đầu tiên sau khi cậu xuất viện chính là đến thăm mộ người ông đã khuất của mình.

"Ông à, cháu đến rồi." Cậu đặt hoa lên mộ ông rồi ngồi xuống cạnh bên.

"Cháu xin lỗi vì không thể bên cạnh ông những ngày cuối đời." Sau câu nói đó cũng là lúc cậu không kiềm nổi nước mắt của mình mà bật khóc.

Cậu khóc thật lâu cho đến khi ai đó xuất hiện và đưa khăn giấy cho cậu.

"Ông ấy là người thân cuối cùng của em?"

Gật đầu.

Cậu lau nước mắt. Đặt tay lên hình ảnh của ông trên mộ.
"Có thể anh không tin nhưng tôi chính là sao chổi của cả gia tộc. Ngoài ông ra thì không ai công nhận tôi là con cháu của Jeon gia."

"Vì sao? Chỉ vì sức khỏe em không được bình thường?"

Cậu thở dài một tiếng.
"Không phải vậy,lúc tôi vừa sinh ra mẹ vì sinh khó mà không qua khỏi. Còn cha tôi thì bị ám sát ngay khi trên đường đến bệnh viện. Sau những chuyện đã xảy ra, người của gia tộc luôn xem tôi là một điềm xui của họ."

"Nhưng chỉ có ông, ông là người đã chăm nuôi tôi từ bé, cho đến lúc ông mất đi ông cũng dùng toàn bộ tài sản của mình để tiếp tục điều trị cho tôi. Mặc dù ông đã sớm biết,sức khỏe tôi chẳng có bất cứ hi vọng nào."

Anh nhìn người trước mắt mà có chút buồn thay.
*Rốt cuộc cậu nhóc này đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ rồi?*

Đột nhiên cậu xoay lại
"À mà, sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh nói.."

Ngắt lời.
"Nơi này rất ít người, nhưng rất nhiều linh hồn."

"Có ông của tôi không?"

"Không"

Ánh mắt cậu vừa rồi có chút hi vọng nhưng lại bị câu trả lời của anh làm tan biến mất.

"Ông ấy đã được đưa đến nơi khác tốt hơn rồi."

Cậu vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng như được xoa dịu, bất giác mỉm cười.

Anh nhìn xung quanh một lúc rồi lên tiếng.
"Đi đi, đừng ở nơi này nữa. Và cũng đừng quay lại."

Cậu khó hiểu.
"Tại sao?"

"Đừng hỏi quá nhiều."

Cậu vừa đứng lên thì không biết từ đâu một con mãng xà lao đến phía cậu.

Anh liền kéo cậu về sau và không may nó đã cắn vào tay anh

Tuy cậu luôn ở bệnh viện nhưng cậu rất thích đọc sách. Và khi nhìn thấy hình dạng cụ thể của mãng xà thì cậu liền hốt hoảng...
"Thần chết, loài này là loài kịch độc..."

"Xoay đi chổ khác" Ra lệnh cho cậu

Cậu nhìn nét mặt của anh liền không dám nói thêm nữa lời mà lập tức làm theo.

Anh cười nhếch nắm lấy đầu của mãng xà bóp nát khiến nó dần tan biến.

Cả vùng đất thanh tịnh đột nhiên vang văng vẳng tiếng hét đau đớn của ai đó.

Cậu bắt đầu sợ hãi nhắm tịt mắt và che tai lại.

Một lúc sau mới dám mở mắt ra

Cậu xoay lại thì đã không thấy anh đâu.
"Thần chết, anh đâu rồi?"

Cậu chạy khắp nơi tìm anh.

"Thần chết..."

Đột nhiên xuất hiện

"Ở đây."

Cậu liền chạy đến cầm lấy tay anh.
"Tay anh không sao chứ?"

Giật lại.
"Em nên lo cho bản thân mình đi thay vì lo cho tôi."

"Tiếng hét vừa rồi là của anh?"

"Tiếng quạ kêu thôi đừng bận tâm nhiều quá."

"Còn nữa, đừng chạy lung tung khắp nơi như vừa rồi gọi thần chết như vậy. Người khác nhìn thấy sẽ nghĩ em có vấn đề về thần kinh." Bỏ đi

Đuổi theo
"Anh không cho tôi biết tên thì tôi chỉ biết gọi anh là vậy thôi."

Anh bất lực trả lời.
"Kim Taehyung."

Thật sự thì anh nói rất nhỏ. Với lại giọng anh trầm như vậy không cậu không nghe rõ anh vừa nói gì.
"Sao? Tôi nghe không rõ."

"Đó là chuyện của em."

"Vậy tôi sẽ vẫn gọi anh là thần chết."

Khó chịu quát.
"Kim Taehyung, như vậy em đã nghe rõ chưa?"

"Rõ rồi thưa ngài."

Anh thở dài nhìn cậu nhóc trước mắt.
"Ngốc."

"Đi đi, đừng trở lại những nơi thế này, rất nguy hiểm. Tuy tôi nói sẽ không rời mắt khỏi em nhưng không phải lúc nào tôi cũng có thể xuất hiện." Xoay lưng đi.

"Kim Taehyung."

Anh vừa đi được vài bước liền tức giận xoay lại.
"Đừng gọi thẳng tên của một vị thần."

Cậu bị anh làm cho giật mình, liền có chút e sợ.
"Tôi...xin lỗi. Nhưng tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"

"30s cho tất cả."

"Tại sao anh lại giúp tôi?"

"Chỉ vì... em chưa từng có những ngày sống trọn vẹn."
Biến mất.
___
Vài phút trước.

Ở một nơi nào đó có một thần chết thét lên vì đau đớn khi nhìn thấy anh giết đi vật nuôi của mình.
"Linh thú của ta."

Ạnh đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng hắn.
"Tiếp theo sẽ đến lượt của ngươi đấy."

"Kim Taehyung ngươi..."

Anh trong chớp mắt đã bóp lấy cổ hẳn giơ lên cao.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể nhúng tay vào việc ta làm sao?"

"Ta chỉ đang... làm theo chỉ thị... của thần. Ngươi... không thể... giết ta..."

"Ta tất nhiên là có thể"

"Kim Taehyung, mau dừng tay."
Anh đang định ra tay thì bị giọng nói của KangTeuk làm cho dừng lại.

Nhếch mép.
"Đến nhanh hơn tôi nghĩ đấy lão già."
Buông tên kia ra.

Ông thở dài nhìn anh.
"Chúng ta về âm giới rồi nói chuyện."

"Không cần đâu." Anh lập tức từ chối.

"Đây là lần cuối tôi nhắc lại. Mạng Jeon Jungkook là do tôi quản. Từ này tôi không muốn bất kì thần chết nào bén mảng đến gần cậu ấy. Nếu không tôi không ngại phạm thêm giới luật đâu." Xoay đi

"Ngươi làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Dù sao cậu ta cũng sẽ phải chết thôi."

Anh thở hắt liếc nhìn ông.
"Đây là việc ý nghĩa nhất mà tôi từng làm trong suốt hơn 1000 năm qua."

"Kim Taehyung, cậu ta buộc phải chết. Dù ngươi có bảo về cậu ấy khỏi bọn ta nhưng ngươi nên nhớ chính ngươi cũng là một thần chết. Rồi cái chết sẽ lại tìm đến cậu ấy mà thôi."

"Cậu ta buộc phải chết, còn tôi thì buộc phải bảo vệ cậu ta." Bỏ đi.
_____

Cả ngày hôm đó cậu dạo quanh thành phố hít thở không khí trong lành và ăn những món ăn mà từ trước đến giờ cậu chưa từng được thử qua.

Tận hưởng cuộc sống mà trước đây cậu chưa từng có. Dưới sự quan sát của ai đó từ đằng xa.
______

Hết Chap 1
Hehe tui comeback rồi đây🤣😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro