Chap 100: Băng huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị lôi đi sềnh sệch Chung Quốc sợ hãi giãy giụa, cậu không muốn đâu, sợ quá!

Bọn chúng muốn làm gì cậu đây? Hiếp dâm? Trấn lột? Lấy nội tạng? Bán đi làm vợ người ta?

( Thằng nhỏ tưởng tượng nhiều quá -.-)

Lạy thánh thần thánh địa Ala , lạy chúa trên cao... xin Người hãy cứu cậu ra khỏi lũ côn đồ này.

Tên chồng đáng ghét kia đâu rồi, đang ở đâu mau đến cứu cậu đi! Cậu sợ lắm rồi! Huhuhu! Có ai không làm ơn cứu cậu với huhuhu. Ai cũng được Binladen hay là Obama gì cũng được...

( Chồng em còn có cứu em được chứ Obama sao cứu em -.-)

Bọn chúng hai tên kèm hai bên cầm tay kéo Chung Quốc giằng ra hai bên, nhiều lúc chúng còn thừa cơ đụng chạm vào người cậu khiến cậu sợ hãi hoảng loạn vô cùng.

Khuôn mặt mệt mỏi tái xanh, cơ thể gầy yếu giờ đang gia sức chống lại bọn chúng. Một chàng trai bé nhỏ như vậy không có một cơ hội nào dù chỉ là chút ít có thể chống lại cả một đám người như chúng. Bây giờ người duy nhất có thể cứu cậu là tên chồng bội bạc người đã phản bội cậu. Cậu nói trong tiếng nấc cầu xin bọn họ.

- Các người mang tôi đi đâu! Tôi xin mấy người thả tôi ra đi mà!

- Người đẹp ~ Trật tự nào! Anh sẽ đưa em đến một nơi thiên đường của hạnh hhúc ... Đến đó chúng ta sẽ... hahaha

- KHÔNG! Thả tôi ra! Tôi là người đã có gia đình rồi... Thả ra!

- Hahaha. Gia đình thì ai mà chẳng có...

- Tôi có chồng rồi! Bỏ tôi ra! Nếu không chồng tôi sẽ giết mấy người thả ra!

- Ồồồ! CÓ CHỒNG! Híhíhí! Bé con à anh đâu phải thằng ngu!

Đương nhiên hắn sẽ không thể nào tin được, cậu trẻ con như vậy. Nói rồi hắn bóp mạnh vào mông cậu, khiến cậu la lên vì đau đớn rồi ghé sát tai cậu thì thầm :

- Chỗ này của em còn chưa lớn hết mà? Bọn anh đâu phải kẻ ngốc!

( Biến Thái -.-)

*Bóp mạnh*

- Aaaaaaa! BỎ TÔI RA!

- Chúng mày mang nó đi nhanh lên tao khó chịu lắm rồi! Hàng chất lượng đấy!

Nói xong bọn chúng phá lên cười, rồi đẩy mạnh Chung Quốc về phía trước.

- KHÔNG! BỎ RA !

*CHÁT* 

-CÂM NGAY CHO TAO!

- Huhuhu Bỏ ra!

*chát, chát*

- Im ngay! Mày còn mở mồm ra nữa tao giết mày thì đừng có trách.

- Thôi mày đừng đánh nó nữa, tý nữa mặt nó mà dị dạng lại cụt hết hứng làm ăn bây giờ! Mang nó đến nhà trọ của mày nhé! Ở đó hoang vắng, tha hồ mà tận hưởng...

Bọn hắn liếc nhau cười đểu, như kiểu chuyện này được bọn hắn làm thường xuyên như vậy. Cậu không biết đã bao nhiêu cô gái hay chàng trai đã bị bọn biến thái này bắt đi như cậu.

Chung Quốc nghe thấy hắn nói vậy lắc đầu hoảng loạn hét lên

- KHÔNGGGG

*BỐP* 

-Câm

- Aaaaaa.... không... đừng mà.... bụng tôi... aa...

Chung Quốc gập người lại nhăn mặt đau đớn khi tên đứng phía trước thẳng chân đạp mạnh vào bụng cậu...

Cậu đau! Đau đến mức bụng như vỡ ra rồi quằn quại, cảm giác như tê liệt mọi giác quan...

Chưa bao giờ cậu thấy sợ hãi như lúc này... Bé con của cậu bây giờ sao rồi? Cậu đau như thế này thì bé con sẽ còn đau hơn nữa.

/Chung Quốc/ Huhuhu. Con à! Con đừng có chuyện gì sảy ra chuyện gì nhé! Đừng làm ba sợ! Gắng lên nhé!

Huhuhu đau bụng quá! Mình chết mất!

Trong cơn đau quằn quại cậu vẫn bị chúng thô bạo lôi kéo đi... Nhưng giờ đây điều cậu lo sợ là bé con đang gặp nguy hiểm... Cứ nghĩ đến đó là nước mắt cậu rơi xuống không ngừng. Ướt đẫm hai bên má.

Cho đến khi cậu khẽ mở mắt mệt mỏi nhìn xung quanh... Đôi mắt sợ sệt trở lên hoang mang sợ hãi.

Khi trước mắt cậu là một nơi xa lạ, hoang vu, lạnh lẽo... phía trước là một khoảng không tối đen u ám. Duy nhất một cái cửa gỗ cũ đã hoen gỉ. Xung quanh là những bàn ghế vứt chỏng chơ. Nhện dường như đã làm tổ ở đó...

Bọn chúng thấy cậu đã im lặng khóc lóc từ sau khi bị đạp, mà không còn chống lại phản kháng nữa, nên cũng nới lỏng tay dần...

Chung Quốc thấy vậy liền cắn chặt răng kiềm chế cơn đau ở bụng, rồi cố gắng dồn hết sức lực xuống đôi tay đang bị kèm cặp của mình.

Cậu dùng sức giãy ra thật mạnh ... Bị đột ngột bọn chúng không kịp trở tay... Nên để cậu thoát ra.

Được tự do cậu vội vàng chạy trốn, nhưng chưa chạy được mấy bước thì lưng cậu đã bị một tên đạp vào, khiến cậu ngã mạnh xuống đất.

Còn chưa kịp định thần với cú ngã vừa rồi, thì Chung Quốc đã bị bọn chúng vây quanh ... Chúng dùng đôi chân lạnh lùng của mình để đá vào người cậu. Từng cú đá đau đớn là từng câu quát tháo

- Muốn trốn này *bốp* tao cho mày trốn *bốp*

- Này thì trốn này *bốp, bốp*

Bụng cậu bị đạp không ngừng, quá sợ hãi lại muốn bảo vệ cho bé con... Cậu nằm khom người lại cuộn tròn để che chở cho đứa con yếu đuối...

Cứ như vậy Chung Quốc nằm đó chịu đau đớn cho đến khi kiệt sức ngất xỉu tại chỗ... Nhưng lũ vô nhân tính kia vẫn không chịu dừng lại... Chúng vẫn đánh. Bọn chúng đánh như chưa từng được đánh, coi cậu là cái bao cát đã ra sức là đạp mà giẫm...

Đánh đến khi dòng máu đỏ tươi chảy ra ồ ạt xuống chân cậu, thấm đẫm chiếc quần trắng tinh khiết mà Chung Quốc đang mặc.

Thấy máu dưới chân cậu chảy ra quá nhiều, bọn chúng mới chịu dừng lại rồi nhìn nhau

- Nó làm sao vậy?

- Ai biết!?

- Nhưng sao chảy nhiều máu thế?

- Nếu nó chảy máu nhiều mà chết thì chúng ta...

- CHẠY THÔI!!

Bọn chúng thấy cậu như vậy thì vội vàng chạy trốn, vì dù sao chẳng tên nào muốn rước họa vào thân cả... Tội giết người không phải là nhẹ đâu.

Bọn chúng chạy hết, để lại mình Chung Quốc đang băng huyết, hôn mê nằm co ro dưới nền đất lạnh ngắt, giữa nơi hoang vu, u sầu...

_________________________

mấy thằng khốn nạn -.- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro