Chap 101 : Mafia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng trong lòng lo lắng như lửa đốt, anh đã đi tìm khá xa nơi bệnh viện rồi, vậy mà vẫn chẳng thấy cậu đâu... Nỗi lo lắng, sợ hãi dâng trào trào trong tim... Anh lo rằng cậu sẽ lại biến mất một lần nữa, nhưng lần này có thể gọi làm mãi mãi...

Chả biết bây giờ cậu mạnh yếu khỏe khoắn ra sao, đã vợ anh còn không thể chống đỡ nổi với xã hội này, giờ đây cậu lại đang mang thai, sức khỏe yếu đuối giảm sút, cơ thể chưa khỏe lại hẳn thử hỏi làm sao anh không sợ cho được... Mong sao cậu đến chỗ nào đó bình an, rồi ngoãn ngoãn ngồi đợi anh ở đó!

Chung Quốc anh xin em!

/Tại Hưởng/Đừng xảy ra chuyện gì đó! Nhất định phải bình an

Đang hoang mang nhìn ngó khắp nơi, bỗng nhiên anh nhìn thấy mấy tên con trai nhìn cũng hầm hố lắm nhưng khuôn mặt biểu hiện rõ sự lo lắng, sợ hãi, đang chạy bổ đầu về phía anh... Với kinh nghiệm trong giới mafia lâu năm, anh có thể đọc ra trong cái khối não bé tin hin rằng bọn này nhất định là có vấn đề...

Khẽ nhíu mày, anh chặn chúng lại, rồi túm cổ áo một tên hỏi đường

- Chúng mày ở đây có nhìn thấy chàng trai nào mặc quần trắng đến ngang gối, khuôn mặt...

- Không... không chúng tôi không thấy ai cả?

Bọn chúng lúc đầu bị người của Tại Hưởng bắt lại đã sợ lắm rồi, băng đảng gần như là nổi tiếng toàn cầu ai gặp cũng phải cúi đầu chỉ là tép ranh như họ thôi có phải là chết một cách rất dễ dàng không? Nhưng khi anh hỏi về chàng trai quần trắng ... Thì bọn chúng tên nào tên đó tim đập thình thịch, mặt tái mét đầy hoang mang sợ hãi... Vì chúng biết cái người có khuôn mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa uy quyền này không hề đơn giản, nhất là phía sau người đó là những khuôn mặt chết chóc.

Cho dù bọn chúng có chối, có che đậy cũng không thể nào qua được cặp mắt tinh anh của Tại Hưởng ... Chính vì thế anh càng lo lắng hơn... Không lẽ, Quốc Nhi đã xảy ra chuyện gì rồi!

Càng nghĩ anh càng lo, càng lo càng sợ hãi lẫn tức giận. Ánh mắt lạnh lùng hằn lên tia tàn nhẫn, anh nghiến răng hỏi

- Có thật không?

- Thật mà tôi không biết, không nhìn thấy ai hết!

Hắn sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy nhưng mà hắn nghĩ hắn sẽ lừa được anh sao? chỉ cần một cái gật đầu anh cũng có thể khiến bọn chúng chết không toàn thây.

- Vậy sao?

- Ư ư...

Khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch môi cười, bàn tay mạnh mẽ đưa vào trong bóp chặt cổ hắn với lực đạo rất mạnh. Các cơ thịt trên cổ hắm bị bóp chặt đến hằn vết tím.

- Mày có nói không ???

- Tôi... Tôi...

-  NÓI!

Lời nói không to không nhỏ của anh cũng đủ làm chấn động đầu óc bé nhỏ của hắn. Hắn rụt cổ xuống như tay anh chặn lại rồi càng dùng lực hơn.

- Ách...

- Mày muốn chết phải không? Được tao sẽ cho mày toại nguyện... GIẾT CHÚNG ĐI!

Anh vừa cất tiếng xong là trên đầu bọn chúng gắn vài khẩu súng .. Người của anh lên đạn rồi chuẩn bị bắn...

- Nếu chúng mày khai ra, may ra tao sẽ suy nghĩ lại.

Thấy cái chết gần kề, bọn chúng tên nào tên đó run cầm cập lo sợ... Không còn cách nào khác, bọn đê hèn tham sống sợ chết đành phải nói ra mong sao được hưởng khoan hồng

- Tôi nói! Nhưng mấy người không được giết chúng tôi.

- Ừm. Người ở đâu?

- Ở phía trước!

- Dẫn đường đi!

- Thôi... Chúng tôi... Người...

- Bắt bọn chúng dẫn đường đi. Ta lên trước xem thử.

Vứt tên đó cho một người đàn em, Tại Hưởng vội vàng đi như chạy về phía trước, anh không muốn mất thời gian vào mấy việc vặt vãnh này... Giờ đây lòng anh nóng như lửa đốt, chắc chắn cậu đã gặp nguy hiểm rồi... Nếu hai ba con cậu mà có mệnh hệ gì, anh quyết không tha cho bọn khốn đó, anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp hàng trăm, hàng nghìn lần...

Đang vừa chạy, vừa vội vàng căng cặp mắt đỏ hằn tia máu nhìn xung quanh, anh phải nhìn thật kĩ, không cho phép mình bỏ qua bất cứ một chỗ nào hết, vì anh sợ vô tình anh sẽ bỏ qua cậu. Anh hoang mang lo lắng, vì tìm mãi mà không thấy cậu đâu mà bọn chúng nói cậu ở gần đây...

Thì đập ngay vào mắt anh là một thân thể đang nằm trên nền đất lạnh ngắt, chiếc quần trắng tinh khôi giờ đã thấm đẫm màu đỏ đến nhức mắt, mùi tanh của máu nồng nặng đến độ khó ngửi... Tim anh như ngừng đập, ánh mắt đau đớ , xót xa không nói lên lời... Khuôn mặt bất ngờ, rồi sợ hãi vội vàng chạy đến bên cậu...

Ngồi xuống cạnh vợ mình, hai tay anh run lẩy bẩy , lý trí cố gắng chống lại sự yếu mềm của bản thân, vì anh biết lúc này anh cần làm gì... Vội vàng ôm chầm lấy cậu, rồi ủ ấm cậu trong lòng mình.

- Quốc Nhi anh xin lỗi! Anh đến với em rồi! Xin lỗi vì đã để em lạnh lẽo cô đơn nằm ở đây một mình lâu đến thế. Đau lắm đúng không...

Nhưng mắt anh nhói buốt, xót ra khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi vẫn không ngừng chảy ra xuống chân cậu, giờ nó cũng đang thẫm đẫm bộ vest đen của anh... Anh biết điều gì đang xảy ra, tại sao anh chỉ hơi sơ suất một chút mà mọi chuyện đã xảy ra thế này rồi...

Vội vàng bế cậu vào trong ô tô, rồi ôm chặt lấy cậu trong nỗi hoảng loạn sợ hãi, khuôn mặt cậu tái nhợt vì mất máu, ngay cả hơi thở cũng đang ngày càng yếu đi... Chiếc ô tô vẫn đang chạy như bay trên đường đến bệnh viện...

- Chung Quốc em phải gắng lên! Đừng bỏ anh em nhé! Anh phải làm sao bây giờ! Chết tiệt ! Anh không thể giúp em cầm máu được! Mau ngừng lại đi!

/Tại Hưởng/ Anh xin lỗi ! Xin em đừng xảy ra chuyện gì nhé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro