Chap 104: Nợ máu ắt phải trả bằng máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong gian phòng hồi phục cấp cứu đặc biệt Kim Tại Hưởng khẽ nâng niu lấy rồi hôn thật nhẹ lên bàn tay gầy xanh của Chung Quốc. Lúc này đây tim anh đang đau vô cùng, nó cứ nhói lên từng hồi đầy oán trách... Nó gào thét lên sự sai lầm của anh, gào thét lên nỗi đau khổ của anh. Tại sao anh lại không bảo vệ được cậu, để cậu bị tổn thương cậu nữa thế này.

Không biết khi tỉnh lại, phát hiện ra không còn bé con nữa cậu sẽ thế nào đây. Nghĩ lại đến khi nhìn thấy dòng máu đỏ thẫm tanh ngắt lạnh lẽo chảy xuống người cậu. Nhiều. Nhiều lắm. Lòng anh lại đau như cắt mỗi khi nhớ lại khoảng khắc bóp nghẹt trái tim băng giá ấy.

Chắc chắn lúc chưa ngất đi vợ ngốc của anh đã rất đau đớn... Và cả bé con nữa. Hẳn là phải đau đớn lắm, chảy nhiều máu như vậy cơ hồ như đã bòn rút hết sạch số máu trong cơ thể cậu.

Tại Hưởng buồn thương mang theo đôi mắt xót xa nặng trĩu khẽ nhìn chằm chằm vào bụng Chung Quốc... Bàn tay không tự chủ mà bâng quơ chạm nhẹ vào đó... Nơi này mấy hôm trước anh còn tranh thủ lúc cậu đang ngủ mà hôn nhẹ lên đó, rồi thủ thỉ nói chuyện với nó rất lâu... Nhưng giờ đây tất cả đã không còn nữa rồi. Anh đã không thể bảo vệ được bé con của mình ... Lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật vô dụng.

Thôi vậy! Anh muốn hôn nên đó lần cuối để tạm biệt đứa con xấu số của mình...

"Lần sau con lại đến đầu thai bố với ba nữa nhé! Bố hứa lúc đó bố sẽ bảo vệ hai mẹ con thật tốt, sẽ không để mẹ con rời xa ba nửa bước nữa... Tạm biệt con yêu"

Nghĩ đến đó anh khẽ nuốt nước mắt vào tim, rồi nhẹ nhàng vén áo cậu lên, chuẩn biệt tạm biệt bé con của mình... Nhưng khi vạt áo trắng vừa vén lên, ngay lập tức đôi mắt anh bỗng chốc từ đau buồn, xót xa... Chuyển sang phẫn nộ đầy căm giận...

- Cái gì thế này? Tên khốn nào đã làm việc này. Ta thề! Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!

Tay anh run rẩy chạm vào bụng cậu, mắt anh đỏ gay không biết đau đớn hay tức giận nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên bụng cậu... Rất nhiều, nhiều đến nhức mắt... Nhiều đến mức con ác quỷ trong anh như muốn trỗi dậy, hủy hoại hết những gì đang xuất hiện trước mắt.

Bọn đàn em thường bảo nhau trong người anh có một con quái thú, chỉ xuất hiện duy nhất vào ngày bố anh mất. Từ lúc đó anh đã tự thân gây dựng giang sơn riêng của mình, cũng từ lúc đó anh không còn là Kim Tại Hưởng ngây ngô khờ dại. Bây giờ lời đồn cũng đã phiêu bạt hết mọi ngóc ngách của giới giang hồ. Kẻ nào ăn gan hùm mới dám trêu ngươi anh.

Im lặng xem xét những vết thương còn lại trên người cậu xong... Anh không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng xanh xao gầy yếu của người đang mê man trên giường, thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhăn mặt đầy đau đớn, lo sợ ... Thấy cậu như vậy tim anh nhói đau từng hồi.

- Anh xin lỗi! Là do anh không tốt để em xảy ra thế này! Anh lại thất hứa với em một lần nữa rồi! Ôm lấy cậu vào lòng, tâm trí anh hỗn loạn từng hồi, nỗi đau xót giày xéo anh đến phát điên.

Anh đã quên mất rằng khi cậu tỉnh lại sẽ phải đối diện với cậu nhưng thế nào đây? Cậu sẽ ra sao khi biết đứa bé chẳng còn? Một người dễ bị tổn thương như Chung Quốc liệu có chịu nổi đả kích này?

Đó là chưa kể cậu đang giận anh, đang đánh mất đi niềm tin vào thứ tình cảm này, thứ vô cùng quan trọng để giữ cho một tình yêu mãi bền đẹp. Sự tin tưởng.

------------------------------------------

Kim Tại Hưởng mang khuôn mặt lạnh lùng sát khí, bước từng bước dài mạnh mẽ về phía căn phòng. Trong lòng anh lúc này đang tràn ngập, hận thù và chết chóc. Anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá gấp trăm nghìn lần. Người trong giang hồ ai cũng biết: Nợ máu phải trả bằng máu.

Mở toang cánh cửa cẩm thạch, được làm y như một bức tường , nếu người ngoài bước vào sẽ không thể nào biết được đó là cánh cửa...
- Ông chủ!

- Ưm. Người mang đến chưa?

- Rồi ạ

- Mang chúng vào đây??

- Mang chúng vào.

Ngay lập tức sáu tên con trai được đưa vào. Bọn chúng đều bị đánh đến thân thể bầm dập, đi đến đâu là máu chảy theo đó, trông biến dạng vô cùng... Vừa nhìn thấy anh, cả bọn run rẩy sợ hãi , mặt tái mét đầy hoảng loạn...

- Xin anh hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi biết lỗi rồi! Cầu xin anh tha thứ...

- Có nhân thức được là tốt đáng khen vậy... lúc cậu ấy cầu xin các người ... Các người có tha không? - anh cười nhếc mép rồi nhìn thẳng vào mắt từng tên.

- Chúng tôi... Nhưng chúng tôi vẫn chưa làm gì cậu ấy cả... Chỉ...

- Chỉ cưỡng ép, đánh đập thôi đúng không? Thôi không sao *cười* tên nào nhận tội tên đó sẽ được khoan hồng.

Cả lũ người nhốn nháo xô đẩy nhau ngã túi bụi chỉ tranh giành làm người đầu tiên nhận tôi. Bọn đàn em cũng đã quen rồi nên chỉ cười đểu trong lòng. Anh cũng cười, nở một nự cười đầy khinh bỉ dành cho bọn ham sống sợ chết kia.

- Xin người hãy tha cho chúng tôi...

Mấy con người nhỏ bé run rẩy sợ hãi, đập đầu xuống đất van xin anh tha thứ. Dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn lòng tự trọng sĩ diện của đàn ông. Họ biết họ đã gây họa lớn, giờ chỉ mong sao người đó giảm nhẹ tội thôi nhưng có vẻ Kim Tại Hưởng không những không dịu đi cơn tức giận mà anh còn muốn như bốc hỏa hơn, mắt anh như ngàn con dao đâm sâu vào họ.

- Vậy lúc đó các ngươi có tha cho cậu ấy không? Còn đứa con vô tội của ta nữa? Họ có tội tình gì mà Các ngươi làm vậy hả???

- Ơ ! Nhưng chúng tôi có hại con ngài đâu. Lúc đó chỉ có mình cậu ấy ở đó thôi mà? 

- Thế tên khốn nào đã đá bụng cậu ấy, để cậu ấy bị băng huyết, dẫn đến sảy thai... Tất cả đều là các ngươi... Theo các ngươi ta nên trả thù thế nào cho con ta đây? Nợ máu phải trả bằng máu. Có lẽ các ngươi không thể trả hết được, nên người nhà các ngươi cũng cần phải trả thay...

- Không! Đừng mà! Đừng...

- Mang chúng vào đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro