Chap 33: Tiền công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vòng tay qua cổ, bám chặt lấy người anh. Nhìn hai người như hai con koala.

Thật sự là cậu có chút sợ, hai người cùng trên một cái thang chật hẹp. Lỡ anh nặng quá làm gãy thanh thì bẹp ruột mất. 

Lại còn sợ anh một tay ôm cậu, lỡ như anh mỏi tay thả cậu ra, để cậu bay tự do xuống cho nhanh, thì chết cậu à.

Càng nghĩ cậu càng bám anh chặt hơn, cảm nhận thân thể ấm áp, mùi hương nam tính và thân thân hình rắn chắc của người anh, khiến đầu óc cậu bỗng trở lên u mê. Cậu như mê mẩn cái mùi hương ấy, càng ngửi càng mê.

Cậu mơ màng chìm đắm bên anh cho đến khi có giọng nói thì thầm, dịu dàng vang nhẹ bên tai

- Em có thể nới lỏng vòng tay một chút không? Em ôm tôi chặt như vậy, tôi sắp ngạt thở đến nơi rồi

Anh muốn thả cậu thật sao? Cậu không muốn đâu. Cậu biết anh có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn nên cậu run nhẹ.

- Nhưng ... nhưng ...

- Ngốc! Tôi sẽ không bao giờ bỏ em ra đâu! Mới cả chúng ta tiếp đất an toàn rồi.

- Thật sao ? Hihi! Hú hồn

Cậu ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, tay hơi nới lỏng nhưng vẫn ôm chặt

- Mình vào nhà nhé! Lần sau không được nghe người ta xui dại nữa biết chưa

- Không phải đâu! Hình như là em mộng du

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, nhìn rất đáng yêu. Do sợ hãi nên tầng nước mỏng vẫn bao vây đôi mắt to tròn của cậu. Hai má vẫn ửng hồng, đôi môi đỏ mọng. Aaaa anh trụy tim rồi.

- À! Thế à! Tự biết bắc thang, rồi trèo lên ngắm cảnh nhỉ?

- Rõ ràng lúc đầu em có cảm giác có người phía dưới giúp em. Nhưng khi nhìn xuống cầu cứu thì chẳng có ma nào cả?? Anh thấy lạ không?

- Ừ ừ lạ. Vào nhà thôi. Em cũng mệt rồi còn gì

- Vâng hihihi. Em cứ nghĩ ông xã bỏ rơi em rồi đó!

Cậu vâng kìa, là vâng đấy. Bảo bối của anh ngoan chưa kìa!!! Lòng anh đang lâng lâng đê mê. Bây giờ anh chỉ muốn vác cậu vào thao chết.

- Ngốc!

- Hứ ! NGƯỜI TA KHÔNG NGỐC *chu môi phản đối*

Anh hôn chụt lên môi cậu, rồi phá lên cười. Á! Anh vừa hôn cậu kìa. Ăn đậu hũ thật là dễ. Cậu cũng không phản đối chỉ đỏ mặt đi tiếp. Anh vòng tay qua ôm vòng eo nhỏ nhắn của cậu. Hai người vừa đi vừa nói, cười đùa. Cho đến khi anh bế cậu qua phòng khách.

Cậu liếc mắt thì nhìn thấy mấy người khi nãy vừa rủ rê cậu leo thang, đều xếp hàng ngồi yên trên ghế sopha. Ánh mắt hướng về cậu cầu xin mãnh liệt.

Nhìn họ như vậy cái đầu ngốc của cậu không ngừng hoạt động.
Suy nghĩ xem vì sao họ lại ở đây?
Có thể do kiếp trước mấy người kia ăn ở phúc đức hay sao?

Mà bỗng nhiên trong bộ não ngốc của cậu, từ đâu có một dây thần kinh khôn chạy về.

Khiến cậu nhớ ra nguyên nhân vì sao cậu phải leo thang, tất cả đều do tên chồng cậu gây ra. Bọn họ là vô tội. Cậu cần phải cứu anh Chí Mẫn.

Đầu cậu hoạt động nhanh đến nỗi ... Cậu đang cười nói vui vẻ với anh ... Quay 180° sang lườm, nguýt, lẩm bẩm chửi.

- E hèm ... Sao mọi người lại ngồi đây, đi làm việc của mình đi!
*nháy mắt ra hiệu* Mọi người yên tâm đi tôi sẽ cứu anh Chí Mẫn. Tôi vừa giải thoát cho mấy người đấy, phải nhớ ơn để còn trả đấy nhé!

- Mắt em có bệnh à? Mà nháy khiếp thế? Em chỉ cần nhìn một phát là họ hiểu rồi. Không cần phải vất vả thế đâu.

- Anh thì biết cái gì mà nói. Người ngoài đừng có mà xen vào!

- Em!!

- Mấy người còn ngồi đó làm gì ? Mau đi làm việc đi! Việc kia cứ giao cho tôi, đảm bảo thành công. À mà này hìhìhì. Ta biết nếu ta giúp không công mấy người sẽ cảm thấy áy náy. Cho nên chỉ cần trả công cho ta, tiền lương tháng này của mấy người cộng lại là được rồi, nhớ phải lấy cả của anh Chí Mẫn nữa đấy nhé! Anh ấy là phải lấy liền 5 tháng nhé! Hihi. Cảm ơn.

Khi cậu còn đang cười típ mắt vì nghĩ đến số tiền mình sắp có được. Thì mấy người kia đều á khẩu nhìn cậu. Họ không ngờ cậu chủ lại ham tiền như vậy.

Ông chủ là người giàu có nhất Châu Á. Chẳng lẽ nào lại để cậu chủ nghèo túng đến mức độ bóc lột tiền của họ sao? Thật không hiểu nổi???

Còn Kim Tại Hưởng, anh ngượng chín mặt, xấu hổ vô cùng. Sao cậu lại giở tính xấu mặt đàn em anh thế này?? Như thế còn thì còn gì là uy nghiêm của vợ chủ tịch nữa không hả trời?!

- Mấy người về bang, chịu hình phạt trong bang đi .

- Vâng! Thưa Ông chủ. Cậu chủ chúng tôi đi đây. Chúc cậu chủ ở lại bình an .

- Mấy người đừng lo tôi sẽ xin tội cho mấy người. Miễn là đừng quên công lao của tôi là được rồi!

- TUẤN CHUNG QUỐC! Tôi để em thiếu thốn tiền bạc hả?

- Không! *Mắt chớp chớp mồm đớp đớp cún con vô "số" tội nhìn anh*

- Thế sao em lại đòi hỏi tiền lương của anh em?

- Thế tôi hỏi anh. Thế họ có mẹ già không? Có con nhỏ không? Có vợ đẻ không?

- Anh em trong bang đều là những người không có gia đình , người thân.

- Thế tại sao tôi không thể lấy tiền của họ? Tôi mất công làm việc, vắt óc suy nghĩ, suýt chết ngoài trời. Thế tại sao tôi không thể lấy tiền công của mình?
Không lấy có mà ngu à!

- Tôi đưa em rất nhiều tiền, em có lấy số tiền ít ỏi đó của họ thì cũng chẳng làm gì. Nhưng em có biết họ đã phải đánh đổi cả xương máu của mình để có được số tiền đó không ?

- Thật hả???

- Thật.

- Không ngờ bọn họ lớn đầu rồi mà còn ngu thật. Chán! Chẳng thèm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro