Chap 36: Bể cá ... mập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngôi biệt thự màu đen u ám và huyền bí, lạnh lẽo.

Nằm ở bên ngoài ngoại ô thành phố, nơi này cơ hồ chỉ có mình nó ngự trị ... giữa một vùng ngoại ô vắng vẻ khiến nó càng trở lên hắc ám. Bên ngoài là tầng lớp sương dày đặc bao phủ tạo nên một khung cảnh huyền ảo, ghê rợn.

- Đại ca!

- Nó tỉnh chưa?

- Dạ chưa!

- Chưa hả? Mang nó ra hồ cá đi.

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía người con trai đang nằm hôn mê trên nền đất lạnh, dùng ánh mắt oán hận thù xen xen lẫn với chết chóc và tàn nhẫn lạnh lùng với cậu. Hắn nhếch mép, rồi cười lớn thỏa mãn

- Kim Tại Hưởng! Đêm nay mày sẽ phải chết! Có con vợ mày ở đây! Xem mày có dám không tới không? Nhóc con à! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tụi mày. Ta sẽ đặc ân cho chúng mày cùng chết với nhau. Kim Tại Hưởng để xem ngươi thoát khỏi ta như thế nào? Hahaha. Chỉ cần giết được ngươi thì tập đoàn Kim Thị sẽ thuộc về ta, Hắc bang cũng sẽ là của ta HAHAHA.

- CHÁU YÊU À! CHO NÊN NGƯƠI KHÔNG THỂ KHÔNG CHẾT!

Hắn ta vừa nói vừa cười lớn. Hắn giết anh để thỏa mãn lòng tham không đáy, để cướp lấy những gì mà anh đang có.

Bên ngoài biệt thự đen ngòm, ẩn nấp nơi kín đáo. Có một cái hồ cá rất lớn, nó chiếm trọn mảnh đất nơi đây.

Bên trong hồ là những con cá mập trắng. Những con cá to lớn đang ngấu nghiến cào xé ăn hết miếng thịt vừa vứt xuống nhưng dường như vẫn chưa đủ. Chúng đang tung tăng (?) bơi lội trong ngôi nhà của mình.

Có vẻ như chúng ở trong hồ cá cũng không lớn lắm so với cá đã trưởng thành, chỉ vài tạ thôi, nhưng cũng đủ nuốt chửng con mồi một cách ngon lành.

Ban đầu hắn chỉ nuôi cá mập là để thỏa mãn thú vui đam mê nuôi cá của mình. Nhưng cá càng lớn thì chúng ăn thịt càng nhiều.

Nếu cứ để tình trạng như vậy hắn e rằng sẽ phá sản với lũ cá này mất! Nên hắn đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường cho hắn và cá.

Đó là bắt tất cả những tên kẻ thù, những tên phản tặc làm mồi cho cá ăn. Niềm vui của hắn là được chứng kiến nỗi đau đớn, sợ hãi, hoảng loạn của con mồi, khi biết mình sắp bị tấn công mà không thể nào chống lại được.

Và một cái chết đau đớn, bi thương sẽ đến với họ. Khi bị ăn sống cho đến chết, chẳng nỗi đau nào bằng nỗi đau có thể cảm nhận chân, tay mình bị cắn nát bét mà không thể vùng vẫy. Chẳng có gì đáng sợ hơn khi mình phải tự chứng kiến, bản thân mình bị ném từ trên cao xuống hồ, mà ở phía dưới là những con cá đang há mồm đợi chờ con mồi chui vào miệng.

Chỉ một nhát cắn thôi, thân thể sẽ đứt làm đôi, sau đó nó mới từ từ cắn xé, nhai ngấu nghiến con mồi của mình, không sót một mẩu xương nào.

Đôi khi những lúc ăn no nó cũng thích vờn con mồi chết dần chết mòn. Những lúc như thế nó sẽ cắn xé con mồi từng chút một, khiến con mồi hoảng loạn vùng vẫy. Sau đó mới ăn con mồi từ từ trong đau đớn sợ hãi, vừa ăn vừa nghịch.

Đến khi trong hồ chỉ còn lại màu máu tanh lòm lan tràn khắp nơi, thì nó mới tiu ngỉu lặn xuống. Và chờ đợi con mồi tiếp theo.

Cho lên nước trong hồ lúc nào cũng có màu đỏ và mùi tanh của máu lan tràn khắp hồ, khiến nơi đây càng trở lên quỷ dị.

- Ấn đầu nó xuống hồ đi

Ranh con, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị nước trong hồ trước đã

- Nhưng ... Nhưng ... Cá mập

Không được, ấn đầu nó xuống lỡ đâu cá mập chồm lên đớp luôn cả mình thì sao

- Yên tâm đi! Làm con ranh đó tỉnh lại đi.

Nói xong hắn huýt sáo một cái, lũ cá mập liền bơi về phía có người. Nghe thấy tiếng sáo bèn quay đầu lại bơi ra xa.

- Bắt đầu đi!

- Vâng!

Bọn thuộc hạ lôi cậu đến bên hồ, chúng ấn đầu cậu xuống hồ nước đỏ tươi tanh ngắt mùi máu đó.

....

Tuấn Chung Quốc đang chìm đắm trong giấc mơ cùng một bé trai rất xinh xắn, đáng yêu, bầu bĩnh đùa nghịch vui vẻ. Thì bỗng nhiên từ khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu đó ... nước mắt không ngừng rơi.

Bé con ngước đôi mắt to tròn rất giống cậu lên nhìn cô rơi lệ, nhìn thấy bé con như vậy ruột gan cậu quặn thắt, cậu đau đớn vô cùng, nỗi đau đó bóp nghẹt trái tim cậu khiến cậu rất khó thở.

Cái miệng chúm chím của bé con dường như đang mấp máy điều gì đó muốn nói với cậu, nhưng cô không thể nghe thấy được. Rồi hình ảnh bé con dần mờ dần, sau đó biến mất. Nhưng hình ảnh cuối cùng là đôi mắt bé con đang rơi lệ nhìn cậu. Khiến cậu không thể rời mắt được.

Sao bé con lại khóc? Rõ ràng vừa nãy còn chơi rất vui vẻ mà? Hay có chuyện gì xảy ra với bé con rồi?

Nghĩ đến đó cậu đau đớn vô cùng. Cậu không muốn bé con khóc đâu. Nhưng sao cậu vẫn cảm thấy nó đang phảng phất đâu đây? Nó vẫn chưa tan biến? Hay điều đó đã in đậm trong tâm trí cậu?

Cậu còn đang mải miết tìm kiếm hình ảnh của bé con thì từ đâu mùi máu xộc vào mũi cậu khiến cậu ngột ngạt vô cùng. Nước bắt đầu chui vào tai làm tai cậu ù đi.

Cảm giác khó thở ngày càng tăng lên, nhưng cậu vẫn không muốn mất đi bé con, cố gắng kiếm tìm.
Mãi sau đó cậu mới ngóc đầu lên vì khó thở.

- Ừm ... ừm

- Tỉnh rồi hả nhóc?

Một giọng nói đanh thép hỏi cậu làm cậu thức tỉnh khỏi cơn mộng mị. Nhìn xuống thấy một hồ nước đỏ lòm tanh nồng xộc thẳng vào mũi cậu rồi lên não khiến cậu cơ hồ như đang lo sợ.

/Tuấn Chung Quốc/ Đây đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro