Chap 42: Minh Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Tuấn Chung Quốc giật mình tỉnh dậy, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh.

/Chung Quốc/ Anh đâu rồi? Sao không thấy anh đâu nhỉ?

Mình nhớ là hôm qua anh ấy bị thương? Hay anh ấy đang ở bệnh viện?

Nghĩ đến đó cậu vội vàng tốc chăn phi xuống giường để đến bệnh viện thăm anh. Nhưng vừa hạ chân xuống giường cảm giác choáng váng, quay cuồng đảo lộn khắp nhà làm cậu suýt ngã, mắt cậu hoa hết lên, chóng mặt kinh khủng, cậu mệt mỏi vô cùng. Vội nằm xuống giường thở dốc, nhắm mắt rồi lắc lắc cái đầu như mèo con cho cảm giác hoa mắt chóng mặt kia dừng lại.

/Chung Quốc/ Mình làm sao thế này? Từ trước đến nay có bao giờ bị như vậy đâu? Sao tự nhiên lại bị như thế chứ?

Ôi mệt quá! Đau đầu quá! Nhưng mình còn phải đi vào bệnh bệnh viện thăm anh ấy nữa. Cứ như thế này thì thăm kiểu gì đây?

Cậu nằm trên giường thở dài chán chường, không hiểu tại sao sức khỏe cậu lại tệ như thế nữa.

Nằm được một lát thấy người đã khỏe hơn, cậu quyết định xuống giường, đi hỏi mọi người xem anh đang ở đâu?

Dù sao anh bị thương cũng là do đỡ đạn cho cậu, cậu thật sư rất lo cho anh, không biết sao rồi?

Hôm qua thấy anh chảy rất nhiều máu, cậu đau đớn vô cùng, cậu không hề biết đó là cảm giác gì? Nhưng thực sự trong lòng cậu vừa đau vừa sợ.

Cậu rất sợ nếu lỡ anh không trụ được nổi mà bỏ rơi cậu thì cậu phải ở một mình nơi này sao?

Ai sẽ quan tâm, chăm sóc, cưng chiều, yêu thương và bảo vệ cậu đây.

Sẽ không ai thay thế được anh

Nghĩ đến đó cậu hoảng loạn trong sợ hãi, chạy thẳng một mạch ra ngoài tìm anh. Trước tiên cậu phải chứng thực một điều là anh vẫn đang bên cạnh cậu, vẫn chưa bỏ cậu mà đi.

/Chung Quốc/ Huhuhu Tại Hưởng à! Anh đừng bỏ rơi em nhé!

Cho dù đang vô cùng đau đầu và hoa mắt chóng mặt, nhưng cậu vẫn cố gắng chạy thật nhanh xuống nhà ... Hỏi thăm mọi người xem anh sao rồi.

Nhưng vừa đi xuống phòng khách, tiếng nói ồn ào của mọi người đánh động đến cậu.

- Đại ca vì sao bị thương nặng như vậy?

- Dạ! Do đỡ đạn cho cậu chủ ạ!

- Cậu chủ?

/Minh Nguyệt/ Chẳng lẽ anh ấy có vợ thật rồi sao?

Rõ ràng từ trước đến nay anh ấy có để ý đến ai đâu, nếu không nói là rất ghét chạm vào phụ nữ. Sao tự nhiên đùng một cái đã lấy vợ? Lại còn là nam nhân?

Mình biết anh ấy không hề để ý đến mình, nhưng chỉ cần được ở bên anh, dùng tình yêu chân thành này biểu lộ với anh, mình tin rằng một thời gian nữa thôi anh sẽ là của mình .

Vậy mà... Tên nào? Là tên nào ? Đã nẫng tay trên của mìn , có được anh. Nhưng sao anh lại đồng ý lấy cậu ta? Không biết anh có yêu cậu ta thựclòng không nữa?

Mà họ gặp nhau lúc nào mà nhanh thế? Khiến mình trở tay không kịp. Tò mò thật đấy, không biết cậu ta là hồ ly phương nào ... Mà thu phục, ép anh phải lấy nhanh như vậy.

Một con người từ trước đến nay, chỉ cần phụ nữ chạm vào người là giết ngay tại chỗ... Vậy mà trong chớp mắt thay đổi 180° sang lấy 'vợ'.

Cậu ta thật là đáng sợ, mong sao anh ấy chưa trao trái tim cho cậu ta, như vậy mình mới có cơ hội dành lại được.

Hồ ly tôi sẽ quyết đấu với cậu tới cùng... Để dành lại tình yêu vốn đáng lẽ ra phải là của mình.

Một người đàn ông tuyệt vời như vậy, không thể để bị cướp một cách dễ dàng như thế được. Hồ ly ta quyết đấu với ngươi. Vợ gì chứ? Nó phải là của ta

- Cậu ta làm gì mà để anh ấy bị thương?

- Anh hai bị thương là do đỡ đạn cho cậu ấy

- Đồ vô dụng! Anh Hai bị thương có nặng không?

- Bị mất rất nhiều máu, bây giờ vẫn đang trong trạng thái hôn mê

- Chết tiệt! Nếu tôi mà ở đó tôi sẽ không bao giờ để anh ấy bị thương như vậy.

- Em xin lỗi! Lúc đó bọn em đến muộn quá

- Cậu ta không xứng đáng là cậu chủ của mấy người

- Vâng! Trong mắt bọn em. Chị luôn luôn là chị dâu

- Thế còn hồ ly tinh đó là người thế nào mà nó đã cuốn hút được anh hai?

- Chẳng được cái tích sự gì cả... Vừa ngu ngốc, lại hay phá hoại, cậu ta làm cản trở đến công việc của anh hai rất nhiều.

- Thế sao lại lấy lòng được anh ấy?

- Cũng có thể là do vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên giả tạo của cậu ta đã che mắt được anh hai.

- Vậy sao? Lợi hại đây.

Tuấn Chung Quốc sững sờ khi nghe đoạn đối thoại đó. Bọn họ nói cậu là gì vậy? Hồ ly tinh sao? Cậu câu dẫn anh ta bao giờ? Chẳng phải là anh ta ép cậu phải lấy sao? Bọn họ là cái thá gì mà nói cậu như vậy? Cậu còn có là cậu chủ của bọn họ nữa không
Cậu tức giận hừng hực, đi thẳng về phía bọn họ.

- MẤY NGƯỜI VỪA NÓI GÌ?

Cậu tức giận mặt đỏ tía tai liếc một lượt. Cậu nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp đang nhìn cậy nhếch môi cười nửa miệng, nhìn cô ta kênh kiệu mà cậu chỉ muốn tát cho một cái.

Ừ thì xinh đẹp quyến rũ thì đã sao, ăn mặc lại sexy mà còn đòi cướp chồng ta à! Mơ đi! Ta thách ngươi đấy!!?

Nghĩ cô có thể cướp Tại Hưởng của tôi? Có thể sao?
_____________________________
Cẩu Huyết -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro