Chap 43 : Dẫn tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Tuấn Chung Quốc một lượt từ trên xuống dưới đánh giá cậu xem vì sao cô có thể câu dẫn được anh hai.

/Minh Nguyệt/ Nhìn cậu ta quá bình thường chẳng có gì nổi bật.
Không xinh đẹp và quyến rũ bằng mình.

Cái mặt thì ngố ngố ngu ngu. Hay cậu ta dùng khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu giả tạo kia để đánh lừa anh hai.

Cậu mà cũng đòi làm vợ của anh hai ư ? Hahaha hoang đường. Cái đó phải là của ta. Ngươi cứ chờ đấy ta không bằng trí thông minh và sự quyến rũ của mình đá được ngươi ra khỏi anh hai.

Chẳng bao lâu nữa anh hai sẽ là của ta hahaha

Nghe Chung Quốc hỏi vậy cô ta nhếch môi cười lớn:

- Hahaha

- Cô kia! Cô là ai? Ai cho cô vào đây?

Tuấn Chung Quốc cũng đang ngầm đánh giá xem xét cô gái kia. Nhìn như đồ lẳng lơ. Chắc là con gái vô học

- Hahaha. Ta cứ ở thì sao? Hahaha. Cậu có quyền đuổi tôi khỏi đây sao?

Chung Quốc giận đến run người

- Mấy người đuổi cô ta ra khỏi đây cho tôi.

- Phu nhân! Chị ấy là Tả Hộ Sứ, là cánh tay trái đắc lực của anh hai, dưới một người nhưng trên rất nhiều người đấy ạ.

Tả hộ sứ là cái quái gì cậu không quan tâm, cậu chỉ biết nhìn thấy là ngứa mắt, khó chịu lắm rồi. Dám đòi cướp chồng cậu ư, đáng chết mà.

- Ta hỏi mấy người ta và cô ta ai to hơn?

- Cái này… Cái này…

Tất cả bọn họ đều ngập ngừng. Bọn họ luôn muốn trả lời là Minh Nguyệt tỷ tỷ nhưng mà còn cậu là vợ của anh, không chọn cậu thì bọn họ chỉ còn nước xuống đất chơi với giun.

- Hahaha. Công việc của cậu là ở nhà mà ăn bám chồng. Việc trong bang không có phận sự của cậu đâu mà to với nhỏ.

- Cô … Cô… Cút ra khỏi nhà tôi.

- Hahaha. Tôi nói cho cậu biết. Trước kia anh hai đã từng nói đây cũng là nhà của tôi… Tôi thích đi hay ở là quyền của tôi …
Cậu làm gì được tôi nào?

/Chung Quốc/ anh đã từng nói đây là nhà của cô ta sao ?

- Đúng là đồ trơ trẽn

Quyết Minh vừa nói xong … thì bị ngay cái chén bay thẳng vào người

- Á

- Hãy suy nghĩ trước câu nói của mình. Cậu nên nhớ đối với tôi, cậu chẳng là cái thá gì cả… Cũng chỉ là một thằng ranh chuyên ăn bám người khác thôi. Đồ hồ ly!

Thấy cô ta nói vậy, Chung Quốc vô cùng tức giận. Không do dự cậu rút luôn dép phi thẳng vào đầu cô ta… Khiến cô ta vừa nói xong thì bị dép phi vào đầu lảo đảo suýt ngã. Chung Quốc cầm luôn chiếc dép còn lại, giơ thẳng trước mặt cô ta … Nghiến răng nghiến lợi nói

- Mày mà há miệng nói theo kiểu đó nữa. Tao sẽ ném thẳng chiếc dép này vào mõm mày đấy.

- Cậu… Cậu

Nhìn hai người một là vợ chủ tịch, một là đại tỷ trợn trừng mắt nhìn nhau, như hai con hổ chuẩn bị xông vào đập nhau.

Bọn đàn em thấy vậy vội nhảy vào can ngăn. Nếu để cho chiến tranh xảy ra ông chủ mà biết được thì không ổn chút nào.

- Hai người bớt giận, đừng như vậy nữa. Anh hai mà biết được sẽ rất tức giận đó.

- IM NGAY!

___KHÔNG KHÍ YÊN LẶNG NHƯ TỜ___

Chung Quốc nghe thấy nhắc đến Tại Hưởng, cậu mới giật mình nhớ ra nguyên nhân cậu xuống đây.

Nghĩ đến anh lòng cậu rất buồn, tim cậu rất đau, nỗi lo lắng, sợ hãi không biết từ nơi nào đang ngự trị trong lòng cậu từ từ trỗi dậy đến bùng nổ. Cậu nhớ anh quá, không biết anh bây giờ thế nào rồi, đã tỉnh chưa hay vẫn còn hôn mê, chưa bao giờ cậu muốn được gặp anh như lúc này đây.

- Tại Hưởng! Anh ấy thế nào rồi? Mau đưa tôi đi gặp anh ấy đi.

- Cậu còn mặt dày dám đòi đi gặp anh ấy à?! Cậu có tư cách không? Vì ai mà anh ấy bị như vậy ? Cậu không thấy xấu hổ hả ?
Tôi sẽ không bao giờ cho cậu gặp anh ấy đâu.

- Tôi là vợ anh ấy, tôi gặp anh ấy thì đã sao. Cô là cái thá gì mà có quyền cấm tôi.

- Cậu đúng là đồ mặt dày, đã khiến anh ấy bị như vậy mà còn đòi gặp sao? Cậu có biết cậu chính là sao quả tạ chiếu vào anh ấy không? Từ khi gặp cậu anh ấy toàn gặp xui xẻo.

- Bây giờ cậu còn muốn gặp anh ấy, để chiếu cho anh ấy sớm chết chứ gì? Đồ hồ ly thâm độc.

- Tôi nói cho mấy người biết … Nếu mấy người muốn anh hai của mấy người chết sớm… Thì cứ cho cậu ta vào.

Chung Quốc nghe thấy những lời như tát nước vào mặt của cô ta, khiến trái tim cô vô cùng đau đớn. Chẳng lẽ cậu lại là sao chổi của anh sao. Không! Cậu không muốn như vậy đâu, cậu muốn là vị thần may mắn của anh cơ.

Đúng rồi cậu chính là vị thần may mắn của anh. Còn cái đồ lẳng lơ thâm độc kia mới là sao chổi thì có.

Nghĩ đến đây cậu nén giận, tiếp tục phản công.

- Ai là sao chổi thì chưa biết được. Anh ấy vì đỡ đạn cho tôi mới bị thương nên cô lên ghen tỵ chứ gì. Đồ thâm hiểm! Bây giờ thì mời cô về! Tôi còn phải đi thăm chồng tôi, không có thời gian tiếp chuyện mới người lắm mồm như cô đâu.

- Hahaha. Nói với tất cả mọi người không ai được phép cho cậu ta vào thăm anh hai

- Hahaha. CỨ THỬ XEM! Nếu các người muốn anh hai tỉnh dậy bắn từng người một … Thì cứ ngăn tôi lại. MAU DẪN TÔI ĐI

- KHÔNG ĐƯỢC DẪN!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro