Chap 45: Thua keo này ta bày keo khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Nguyệt cười lớn rồi bỏ đi lên phòng, bọn đàn em thấy vậy cũng giải tán theo cô ta luôn luôn. Bỏ lại mình Tuấn Chung Quốc ở nơi phòng khách.

Nhìn bọn họ lần lượt xông lên nhà mình mà không hề xin phép, không coi mình ra gì. Chung Quốc tức đến lộn ruột.

Cậu biết bọn họ đang lên gặp anh, nên cho dù đang rất tức giận cậu cũng phải cố gắng hạ hỏa,mon men đi theo họ... Bây giờ muốn gặp anh thì phải đi theo họ thôi, dù không muốn nhưng biết làm sao bây giờ? Vì cậu có biết anh đang an dưỡng ở nơi nào đâu? Nếu quả thật anh đang ở trong khu vực ngôi nhà này thôi? Thì tốt quá! Cậu có thể không cần đi thep bọn họ mà nghỉ ngơi một lát tí nữa đi thăm anh là được rồi.

Cậu thấy lấp ló coa người chiu vào một cái phòng rộng lớn trong nhà. Quyết định đi theo...

Đi được một đoạn thì cậu bứt đầu thấy ong ong, trời đất quay mòng rồi có người đập vào gáy cậu. Giữ thể trạng cho khỏe hết mức nhưng cậu chỉ biết là tên đó bế cậu vào giường rồi ngất lịm đi.

Cậu tỉnh dậy là vào sáng hôm sau tinh thần mệt mỏi sa sút một cách trầm trọng. Nằm dài trên giường chán nản mà không biết làm gì.

Nghĩ về anh trái tim cậu lại co thắt lại một trận đau đớn, nhói buốt vô cùng. Cậu nhớ anh quá!

Làm sao để được gặp anh đây?
Cứ phải chờ đợi thế này, cậu sẽ chết vì héo mòn mất! Nghĩ đến đó cậu vùng dậy lẩm bẩm

- Không được phải tìm cách để gặp anh thôi! Không thể cứ chờ đợi trong vô vọng được!

Con hồ ly tinh kia nó đã cố gắng làm khó mình! Chắc chắn nó sẽ không cho mình gặp anh ấy đâu.

Phải tìm cách lẻn vào trong đó thôi.

Cậu vội ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân, sau đó chọn một bộ quần áo đẹp nhất đi gặp anh, dù sao cũng phải thật tỏa sáng trước mặt anh chứ!

/Chung Quốc/Còn phải cho đồ mặt dày kia biết, ai mới là đẹp nhất!

Nghĩ đến đó cậu hừng hừng chí khí chiến đấu bước ra khỏi phòng, thẳng tiến đi về phòng anh đang dưỡng thương.

Vừa đi đến gần cửa phòng, cậu bèn nấp vào một góc khuất, ôm cột đứng rình, chờ xem có cơ hội thì lẻn vào luôn.

Nhưng chỉ có điều cậu cứ chờ mãi, chờ mãi... Sáng rồi lại đến trưa, trưa rồi lại đến chiều, chiều rồi lại đến tối, tối rồi lại đêm khuya...

Mà bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, không động đậy, hai con mắt cú vọ cứ liếc nhìn xung quanh, khiến cho cậu không có cơ hội nào để ra tay động thủ.

Chỉ biết ôm bụng rỗng méo mó, nhăn nhó ngồi sụp xuống đất, người dựa vào tường chán nản, thở dài rồi ngáp ngủ.

Càng nghĩ cậu càng buồn và thất vọng. Bọn họ canh cứ như canh tù nhân đấy, mà cậu có phải vào cướp ngục đâu.

Đêm hôm khuya khoắt như vậy không về mà ngủ đi. Còn đứng đó ngước đôi mắt đỏ ngàu vì trợn lắm lên làm gì?

Cậu đang lẩm bẩm rủa xả mấy người kia. Thì thấy hai người lạ đi đến chỗ họ. Họ nói cái gì đó cậu cũng không biết.

Năm phút sau thì hai người kia đi về , hai người lạ tiếp tục canh gác.

- Ôi trời ơi! Đổi ca.

Cơ hội ngày càng xa vời rồi.

Nhìn hai người kia vừa đi vừa ngáp bất giác cậu cũng ngáp theo họ, quay đầu thẳng tiến trở về phòng mình kết thúc việc rình mò vô ích.

Vì cậu biết nếu có đợi đến ngày mai, ngày mai nữa... Thì kết quả vẫn thế thôi. Đã không gặp được người mà nhan sắc lại phai tàn vì thức đêm, cơ thể lại héo mòn vì nhịn đói thì khổ.

/Chung Quốc/ Cho nên phải về ngủ một giấc cho đã, để giữ gìn nhan sắc. Không thể để nó phai tàn được... Đến lúc đó anh tỉnh dậy không nhận ra mình nữa thì chết.

Không hiểu sao mấy ngày nay,cậu thèm ngủ một cách kinh khủng. Còn ăn thì cậu ớn đến tận cổ, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là cậu đã thấy buồn nôn lắm rồi, chứ đừng nói gì đến đưa nó vào miệng.

Thế cho nên có hai ngày thôi mà cậu xơ xác, lơ thơ phất phơ như người mất hồn, trông chẳng có chút sự sống nào cả.

/Chung Quốc/ thua keo này ta bày keo khác !

Đúng rồi! Phải nhờ anh Chí Mẫn! Biết đâu anh ấy lại giúp được thì sao? Trong bang anh ấy có vẻ cũng làm không hề nhỏ! Nhờ anh ấy biết đâu lại được gặp Tại Hưởng. Dù sao anh ấy vẫn nợ mình một món nợ ân tình mà.
Nghĩ đến đây tâm trạng cậu tốt hẳn lên.

- Đi ngủ thôi! Còn phải giữ gìn nhan sắc, để mai còn có sức mà chiến đấu

...............

Sáng hôm sau cậu ngủ đến tận trưa mới mở mắt. Vội vàng thức dậy làm vệ sinh, chuẩn bị mọi thứ, kéo dài đến tận 1h cậu mới rời khỏi nhà, đó là còn chưa nói cậu đã tự ý cắt phần cơm trưa của mình.

Vừa bước vào công ty, cậu như trở về nhà vậy. Chạy vội vào đại sảnh, mang tâm trạng vui vẻ thích thú khi được gặp lại mọi người.

Nhưng chỉ có điều, những ai bị cậu tóm được thì đành chịu.

Còn những người may mắn nhìn thấy cậu từ xa thì họ đều quay đầu chạy mất hút. Dù sao bọn họ vẫn chưa quên cậu chính là bom tấn, là mối tai họa của họ.

Cho nên 36 kế , chuồn là thượng sách.

Thế mới có cảnh trong công ty nhốn nháo, chạy loạn đến khó tả. Người nọ va vào người kia bôm bốp, nhưng vẫn phải cố gắng cắm đầu chạy về phòng, rồi vội vàng đóng kín cửa lại.

Tuaan Chung Quốc đứng giữa đại sảnh y như quái vật, nhìn mọi người chen lấn nhau chạy trốn, thoát khỏi mình.

Cậu buồn lắm! Cậu rất buồn! Hóa ra nơi này cũng không phải nhà của mình.

Mọi người có hoan nghênh cậu đến đây đâu, họ ghét bỏ cậu vậy cơ à?

Nhưng dù sao họ muốn hoan nghênh, hay ghét bỏ thì kệ họ. Vì mục đích cậu đến đây là gặp anh Chí Mẫn. Còn những chuyện khác? Cậu không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro