Chap 46: Quậy trọng phòng giám đốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc đi thẳng một mạch lên phòng giám đốc, không thèm để ý hay nhòm ngó xung quanh nữa.

Đến cửa phòng giám đốc cậu lịch sự gõ cửa

- Cốc... Cốc...cốc

- Mời vào.

Nghe thấy tiếng nói, cậu đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy một người đàn ông đang cắm mặt vào đống giấy tờ sổ sách, không ngừng viết viết viết ở trên bàn. Trên trán còn đọng lại vài giọt mồ hôi, người đàn ông đó liền dùng tay áo lau qua rồi tiếp tục làm cho dù trong phòng đang bật điều hòa mát lạnh

- Anh Chí Mẫn

- Ờ?

- ...

Người đàn ông vẫn cắm đầu viết, mà không thèm để ý đến người kia là ai.

- Nếu không có việc gì, thì mời cậu ra ngoài
- Anh dám nói với em bằng giọng như thế hả? Ngẩng đầu lên ngay. Bất lịch sự vừa thôi chứ! Người ta đến nói chuyện, mà lại vô duyên như thế hả?

Anh đang bận tối mắt tối mũi ra vì phải làm thay cả việc của anh hai. Tự nhiên lại bị làm phiền, đang định mắng cho đứa to gan nào đó một trận. Nhưng vừa ngẩng mặt lên thì bỗng giật mình, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay vì tức giận của người kia.

- Hả? Chung Quốc sao cậu lại ở đây?

- Em tìm anh có việc.

- Tìm anh có việc? Việc gì? Mà em không ở nhà chăm sóc anh hai đi, ra đây làm gì ?

Như đụng vào tâm tư của mình,
Tuấn Chung Quốc liền nói một hơi liên tục không ngơi nghỉ.

- Thì em đến gặp anh vì chuyện này đấy. Anh không biết đâu, nhà em hai hôm trước, không biết từ đâu xuất hiện một con hồ ly tinh, nó đàn áp em, không cho em vào gặp anh Tại Hưởng. Đã thế anh em trong nhà đều nghe lời cô ta hết, chẳng ai coi em ra gì!

Bọn họ làm khó em, không coi em là vợ chủ tịch của họ nữa. Anh thấy như thế có tức không, em chẳng khác là người vô hình trong ngôi nhà đó. Mà...

- Khoan đã! Con hồ ly to gan đó là ai thế?

- Cái con hồ ly đó là ai nhỉ?

Ngưng một lúc lâu... Chí Mẫn lại viết liên tục

- À! Hình như có người nói cô ta là tả tả sứ sứ gì đó!

Anh giật mình ngửng đầu lên

- Tả Hộ sứ =..=

- A! Đúng rồi là cái con Tả Hộ sứ đó. Xinh đẹp , quyến rũ cái gì chứ, có mà đồ lẳng lơ thì có. Vừa vào nhà đã đi câu dẫn tất cả anh em rồi.

Khi nào Tại Hưởng tỉnh dậy, em sẽ bảo anh ấy cho em mượn súng, bắn pằng pằng cho nát mặt nó ra.

Cậu vừa nói vừa làm hành động bắn súng như siêu nhân. Quả thực cậu vẫn rất trẻ con.

- Em...

/Chí Mẫn/ Mỹ nhân hoàn mỹ nhất của giới mafia trên toàn thế giới bị cho làm hồ ly tinh, MinhNguyệt mà biết được, mình bị nói xấu thế này không biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Minh Nguyệt à! Anh hai đã có chị hai rồi, em nên từ bỏ đi. Em sẽ mãi mãi không bao giờ có được đâu.

- Làm sao? Trừng trị như vậy là vẫn nhẹ rồi đấy. Cứ nghĩ đến cô ta là em lại tức điên lên rồi. ÔI ! Tức qúa! Con hồ ly kia ta giết mi
ZAAAA...AAAa

Cậu lại lấy tay chém chém

- Không! Đừng mà! Dừng lại ngay! Ôi! Trời ơi! Cứu tôi mới.

Vì nỗi uất giận đã được đúc kết mấy ngày liên tiếp mà vẫn bị kìm nén chưa phát nổ.

Hôm nay lại được Chí Mẫn đề cập đến, như châm ngòi cho nó bùng nổ. Chung Quốc điên cuồng lao vào đống giấy tờ, sổ sách chất thành đống lớn trên bàn... cắn xé như điên.

Cậu phá tung cái bàn làm việc gọn gàng của anh trong nháy mắt. Chí Mẫn thấy cậu lên cơn điên như vậy, cho dù vô cùng tức giận, nhưng chỉ dám vội vàng ngăn cậu lại.

Tất cả các giấy tờ này đề là kế hoạch hay hợp đồng lớn của công ty mà anh phải thay chủ tịch ký.
Vậy mà cậu dám lao vào phá tan tành.

Vì cậu đang điên lên vì tức giận, lại bị anh lao vào can ngăn không cho cậu xả strest. Bực mình cậu liếc nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Trong chớp mắt khi anh chưa kịp định hình được điều gì... Thì đã bị cậu lao vào cắn, xé, cào cấu, giật tóc cho tơi tả.

- Cậu chủ dừng lại đi. Ai lại đi giật tóc thế này, đau quá! Đừng cắn nữa. Áááááá

/Chí Mẫn/ Khốn khiếp! Nếu cậu không phải vợ anh hai tôi thề, tôi thề sẽ băm nát cậu ra làm trăm ngàn mảnh.

Ôi! Nhục quá! Bị một đứa con trai nhìn như con gái, xông vào đánh đập, cắn xé tơi tả mà không làm được gì. Thà đập đầu vào tường chết luôn đi cho xong.

Xin lỗi anh hai nhé! Em không thể chịu được nữa rồi , tức nước thì phải vỡ bờ. Em phản công đây.

- A !.... Bịch... Rầm... Áááááááá

Chí Mẫn đưa tay đẩy mạnh Chung Quốc ra khiến cậu không kịp phản ứng, ngã rầm xuống đất, hét to vì đau đớn.

- Thôi chết! Cậu có sao không? Xin lỗi, tôi hơi mạnh tay một chút

- Huhuhu. Đau bụng quá huhuhu

- Dập mông chứ có dập bụng đâu mà kêu đau bụng .

- Anh... Anh... Anh dám đẩy tôi.
Nhưng... anh là ai? Anh Chí Mẫn chạy đâu mất rồi?

Quả thật Chung Quốc nói thế cũng có cơ sở của cậu ấy. Vì trước mặt cậu lúc này là một tên đàn ông đầu tóc rối tung, xoăn tít y như cái ổ quạ, mặt mũi hắn ta thì biến dạng... Thâm tím và sứt sát đầy mặt, cậu còn có thể nhìn thấy ở những chỗ xước dài do bị cào máu đang không ngừng chảy ra.
Cái áo trắng sơ mi thì bị nhăn nhúm, rách tơi tả, còn có thể nhìn thấy một số chỗ tím bầm bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro