Chap 47: Đi gặp anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn thấy Chung Quốc hỏi vậy thì mặt nghệt ra. Anh còn chưa kịp suy xét câu nói đó của cậu, thì tiếng cười nói khúc khích giễu cợt bên ngoài cửa, làm mặt anh nhăn lại

- Hahaha nhìn giám đốc Chí Mẫn kìa! Trông tả tơi xơ xác quá!

- Hahaha thì vào tay cậu ta có ai toàn mạng đâu. Mà không hiểu sao chủ tịch chiều cậu ta thế không biết? Nếu là tôi, tôi đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà khỏi nhà từ lâu rồi.

- Nhìn giám đốc thế kia ôi thương quá!

- Hahaha tuy sứt sẹo đây mặt,nhưng mà vẫn rất đẹp trai nha.

Anh nghe thấy vậy, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn bọn họ... rồi gằn giọng

- Có muốn tôi cho nghỉ việc một 
thể không?

- Không! Không! Chúng tôi chưa nghe thấy gì, chưa nhìn thấy gì.
Xin giám đốc tha tội.

Nói xong bọn họ sợ hãi vội vàng đánh bài chuồn

- Quay lại! Vào dọn dẹp đống giấy tờ này đi. Những cái gì đã bị hỏng thì làm ngay lại cho tôi. Trong vòng ba ngày phải hoàn tất cả những gì đã hỏng.

- Hả? NHƯNG giám đốc... Đám giấy tờ này chúng tôi phải làm trong hai tháng mới xong mà.

- Tôi không cần biết! Bảo tất cả các phòng ban tăng ca cùng làm đi. Đó là tất cả các hợp đồng quan trọng không thể chậm trễ được. Các cô cậu nghe rõ chưa!!!

- Vâng

/Nhân viên/ hix hix lần này thì chết thật rồi

Tuấn Chung Quốc dù đang nhăn nhó vì đau đớn, nhưng thấy mọi người nói vậy cũng ra vẻ ông chủ luôn

- Đúng rồi đó! Mấy người làm ăn cái kiểu gì mà mãi không xong thế hả? Toàn là những hợp đồng quan trọng mà dám làm ăn vớ vẩn là thế nào. Mấy người... Ôi! Đau bụng quá! Đau quá!

/Chung Quốc/Thế mới sướng, cho chết. Đã gây họa làm khổ cho người khác lại còn to tiếng ra vẻ ta đây.

Cầu cho cậu đau bụng chết đi, có thế thì cuộc đời chủ tịch mới tươi sáng được

Chí Mẫn thấy Chung Quốc ôm bụng kêu đau vội vàng đến đỡ cậu lên ghế, nhẹ nhàng hạ thấp ghế xuống rồi nhanh chóng hỏi

- Chung Quốc em làm sao thế?

- Đau bụng chứ làm sao? Anh không có mắt à?!

- À ừ! Vậy để anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé? Mấy cô dọn dẹp nhanh nhanh lên rồi ra ngoài ngay cho tôi.

/Chí Mẫn/ Chẳng lẽ lúc đó mình đẩy cậu ấy mạnh tay quá sao? Làm sao tự nhiên lại đau bụng thế này chứ?

Anh hai mà biết mình làm đau cậu ấy ... Không khéo mất mạng như chơi, không toàn thây chứchả đùa

Khoan đã! Mục đích cậu ấy đến đây gặp mình làm gì? Đừng nói là ở nhà nhàn rỗi quá nên đến đây gây rối nhé!

- Chung Quốc em đến đây tìm anh là có việc gì thế?

- Huhuhu. Không có thời gian đâu. Tôi đến gặp anh là có việc muốn nhờ anh. Anh giúp tôi đi, nói với bọn họ cho tôi gặp anh Tại Hưởng đi. 😭

- Minh Nguyệt thật sự không cho em gặp?

- Thật mà! Huhuhu đau bụng quá!

- Thôi được rồi! Để anh đưa em đi khám bệnh rồi về gặp anh hai nhé!

- Không! Tôi muốn gặp Tại Hưởng luôn cơ.

- Nhưng mà em đang đau bụng 
thế này...

- Hahaha. Tôi hết đau bụng rồi.
Tôi vừa đùa anh đó. Anh ngốc thật đấy, như vậy mà cũng tin hahaha

- Em...

Nhìn anh tức giận lườm mình, cho dù rất đau nhưng mà Chung Quốc vẫn phải cố gắng cười thật tươi, để anh nhanh chóng đưa cậu về gặp người đó.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó, méo mó kia tay còn nắm chặt lấy gấu áo đến toát cả mồ hôi đang cố cười thật tươi Chí Mẫn cũng chẳng biết nói gì với cậu nữa. *cạn lời* Anh chỉ biết lắc đầu cười trừ

- Thôi được rồi! Vậy về gặp anh hai rồi tính sau.

- Vâng! Vâng! Chúng ta đi thôi hahaha.

Cậu nghe thấy sắp được gặp anh, thì mừng rỡ vô cùng, vội vội vội vàng vàng đứng dậy ôm cái bụng đang đau đớn quằn quại, kéo tay anh vội về nhà.

_PHÒNG CHĂM SÓC ĐẶC BIỆT_

Minh Nguyệt đang nhẹ nhàng băng bó lại vết thương cho anh.

Cũng may do đạn bắn chỉ ở phần cơ lên không gặp nguy hiểm. Nhờ được truyền máu kịp thời và đầy đủ đi kèm những loại thuốc ngoại nhập tốt nhất nên vết thương của anh tiến triển rất nhanh chóng.

Thật ra anh đã tỉnh từ hôm qua rồi, nhưng người vẫn còn yếu nên chưa thể cử động nhiều được. Lúc nào anh cũng quay đầu ra ngoài cửa mong ngóng hình bóng của ai đó. Nhưng chờ mãi mà không thấy, khiến anh chỉ biết thở dài ảo não.

Anh thật sự rất nhớ cậu. Không biết xảy ra sự việc kinh hoàng lần này, cậu có làm sao không nữa.

Đáng lẽ ra lúc này anh phải ở bên cậu, chăm sóc và an ủi cậu, vậy mà anh lại nằm đây, để mặc cậu một mình cô đơn sợ hãi. Anh đã không làm tròn bổn phận của người chồng rồi. Chắc cậu đang giận anh lắm đây. Có thế mới không muốn đến thăm anh

...

Anh khẽ thở dài, ảo não quay sang nhìn người trước mặt

- Hôm nay em có gặp Chung Quốc không hả Minh Nguyệt?

- Cậu ấy đi ra ngoài từ sáng rồi nên em không thấy.

- Đi đâu?

- Em không biết! Hình như là đi gặp ai đó. Cậu ta quá đáng thật! Anh đang bị thương thế này, mà đã muốn đi gặp người khác rồi. Mấy hôm nay cậu ta cũng có thèm đến thăm anh đâu. Anh không nên yêu chiều cậu ta quá làm gì! Không tốt đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro