Chap 48 : Bịa đặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Minh Nguyệt nói vậy Kim Tại Hưởng không biết phải làm thế nào nữa. Dù sao cũng không thể trách cậu được, vì chính anh là người đã ép cậu lấy mình mà.

Cậu thờ ơ với anh là do anh chưa đủ tình cảm chân thật yêu thương dành cho cậu để cô có thể cảm nhận được, hoặc cũng có thể ở bên anh cậu không cảm thấy an toàn, cảm thấy được che chở, ấm áp và nâng niu nên trái tim cậu vẫn chưa thể rung động với anh.

Đó là do lỗi của anh, nên anh không bao giờ trách cậu đâu. Chỉ là anh hơi buồn và tò mò người mà cậu muốn gặp là ai? Cho dù là ai đi nữa cũng không quan trọng, bây giờ cậu đã là vợ anh, thì đừng hòng tên nào mơ tưởng tới.

Anh thề anh sẽ giết cả năm đời nhà nó luôn, nếu tên nào có ý đồ với cậu. Dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau vài tháng, cậu chưa có tình cảm với anh! Cũng đúng thôi! Nên anh không thể nào giận cậu được.

Chỉ có điều anh bị thương thế này! Mà cậu không hề để ý tới. Anh thật sự rất buồn và thất vọng, anh không ngờ trong lòng cậu, anh chẳng có một chút quan trọng gì như vậy.

Nhưng không sao! Anh đã đợi được năm năm để lấy được cậu, anh không tin trong vòng năm năm nữa anh không có được trái tim cậu.

Đang mải chìm sâu vào suy nghĩ của mình thì Minh Nguyệt lên tiếng đánh động

- Cậu ta như vậy... anh định để yên à?

- Anh không thể làm tổn thương cậu ấy được.

- Anh không biết lúc anh bị thương cậu ta đã phũ phàng thế nào đâu! Em đã cầu xin cậu ta đến thăm anh mà cậu ta nhất quyết không đồng ý

- Không thể trách em ấy được

Nhìn anh nhắc đến cậu ta đầu tiên là khuôn mặt bừng sáng, sau đó lại chuyển sang buồn u sầu khiến Minh Nguyệt tức điên lên vì ghen tỵ.

Từ trước đến nay anh lúc nào cũng mang theo khuôn mặt lạnh lùng trước mặt mọi người.

Vậy mà hai ngày nay thôi, chỉ cần nhắc đến cậu ta là khuôn mặt anh đã thay đổi nhiều cảm xúc như vậy.

/Minh Nguyệt/ Nếu được gặp cậu ta anh sẽ thay đổi như thế nào nữa đây? Nếu cứ đà này mình sẽ mất anh thật mất, không được mình sẽ không để điều đó xảy ra đâu.

- Anh cứ như vậy, anh ta sẽ chẳng coi anh ra gì đâu? Biết đâu cậu ta lấy anh là có dụng ý khác thì sao?

- Ý em là gì?

- Dù sao quyền lực và tiền bạc của anh... cũng đủ để khiến tất cả mọi người thèm khát. Anh đã quên có rất nhiều người mưu mô tiếp cận anh vì vấn đề này sao?

- Chung Quốc không phải là loại người như vậy!

Anh không cho phép bất kỳ ai nói xấu cậu. Nói xấu cậu chẳng khác gì tát vào mặt anh.

- Sao lại không!? Anh đừng để khuôn mặt ngây thơ, trong sáng kia đánh lừa. Bọn con trai bây giờ chuyên dùng khuôn mặt như vậy để câu dẫn đàn ông đấy.

- Không được nói Quyết Minh như vậy! Em lên nhớ cậu ấy là cậu chủ của em đấy. Cho dù ai đi chăng nữa, nếu bất kính cũng sẽ bị xử tội hết.

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà...

Minh Nguyệt cúi gằm mặt xuống ra vẻ hối lỗi

- Đó là chuyện riêng của anh, em cũng không cần phải quan tâm lắm đâu.

- Anh... anh...

- Em kiểm tra, băng bó xong rồi thì ra ngoài đi. Anh muốn nghỉ ngơi một chút.

- Anh... anh ... Đã thế em mặc kệ anh luôn.

Nói xong Minh Nguyệt tức giận đi thẳng ra ngoài, hai tay còn vúng vẩy làm nũng. Anh nhìn theo cô ta cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, không phải anh không biết cô ta có tình cảm với mình, mà chỉ là trong trái tim anh có thỏ ngốc của anh rồi. Không thể nhét thêm ai vào nữa.

Minh Nguyệt là em gái một người bạn rất thân của anh. Anh ta lại đỡ đạn cho anh mà chết, và đã nhờ anh chăm sóc cho cô ấy.

Từ đó trở đi anh luôn coi Minh Nguyệt như em gái của mình... Cố gắng che chở cho cô, dành tình yêu thương để bù đắp cho anh trai cô ấy.

Vì được nuông chiều cho nên cô ấy cũng đôi khi quá phận ... Anh vẫn có thể bỏ qua. Nhưng lần này anh thật sự không vui chút nào.

Tốt nhất là nên dừng đúng chỗ, động vào ai thì động, nhưng nếu động vào vợ yêu của anh thì cho dù là em gái anh cũng không tha. Phải biết phải trái một chút.

Ngay cả anh cũng không dám tổn thương cô, anh không cho phép bất cứ kẻ nào hết. Khẽ nhắm mắt lại để tĩnh tâm.

Nếu cậu không muốn gặp anh, thì anh phải cố gắng nhanh chóng khỏi bệnh để đi gặp cậu vậy.

Minh Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa thì chạm trán ngay đối thủ của mình. Sẵn trong người đang tức giận, mà nguyên nhân lại là kẻ đó, cô nghiến răng quát lớn.

- Cậu đến đây làm gì?

- Đương nhiên là đến thăm chồng tôi rồi!

- Anh ấy không muốn gặp cậu, cút đi.

- Cô chẳng có quyền gì đuổi tôi cả. Khoan đã! Anh ấy không muốn gặp tôi? Hahaha chẳng lẽ anh ấy tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi sao?

- Tâm thần! Cút về đi.

- Hahaha. Tôi không tin lời cô nói đâu. Tôi tin chắc rằng anh ấy muốn gặp tôi hơn gặp cô đấy.

Thẹn quá hóa giận, Minh Nguyệt lại hét to hơn gọi đàn em ra

- Cút khỏi đây ngay. Mấy cậu đuổi cậu ta ra khỏi đây cho tôi.
Không ai được phép cho cậu ta vào.

- Đừng có mơ. Anh Chí Mẫn anh chạy đâu rồi?

- Hahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro