Chap 53: Nôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến phòng Tuấn Chung Quốc tâm trạng phơi phới như lá cờ Tổ Quốc ngoài đảo xa.

Dù sao cũng đã được gặp anh, như vậy là cậu mãn nguyện lắm rồi. Rồi tối mai cậu lại đến gặp anh tiếp, lại được ngắm nhìn anh, nói chuyện với anh...

Nghĩ đến đây cậu mới thấy lạ, không hiểu sao gần đây cậu lại thấy mong nhớ muốn gặp anh nhiều như vậy. Bình thường cậu toàn phải tránh anh thôi...

Sao lại thế nhỉ?

Câu hỏi khó trả lời này! Khiến cậu thần mặt không thể tìm ra đáp án của nó, khẽ thở dài , định lên giường nằm ngủ.

Thì bụng tự nhiên kêu réo ầm ĩ cả lên, lúc này cậu mới nhớ ra hai đến ngày nay cậu không bỏ thứ gì vào bụng rồi... Nghĩ đến đây cậu lại lắc đầu chán nản... Lại nhớ về anh mất rồi... bình thường bữa ăn của cậu đều do anh giục, thúc ép mà ra hết.

Bây giờ không có anh cậu cũng trở nên lười ăn, cậu đang chờ! Chờ anh tỉnh dậy rồi chăm sóc cậu, dỗ dành cậu ăn như trước đây.

Nhưng hôm nay vì được gặp anh nên cậu sẽ phá lệ một lần, cậu sẽ đi xuống nhà ăn một bữa thật ngon, thật thỏa thích. Để bù lỗ cho những hôm nhịn đói.

Nghĩ đến đây cậu lại vui vẻ mở cửa bước ra ngoài. Vì lúc này đã là một, hai giờ đêm nên trong nhà vắng lặng, thanh tịnh, im ắng đến nghẹt thở...

Cậu bước xuống phòng ăn lục lọi, nhưng mà dưới bếp lúc này không còn gì để ăn được, tủ lạnh trống trơn.

/Chung Quốc/Lạ nhỉ? Bình thường dưới này lúc nào cũng có đồ ăn mà, sao hôm nay lại không có gì cả thế này?

Ôi! Đói quá! Làm sao bây giờ?
Chết tiệt! Bụng mình lại bắt đầu đau rồi!

Ôi! Đau quá! Sao dạo này hay bị đau bụng thế không biết? Bực mình thật! Huhuhu cái bụng đáng ghét này

Cậu ngồi trên ghế ôm bụng nhăn nhó khó chịu, nhưng vẫn phải cố gắng liếc nhìn xung quanh, xem có cái gì ăn được không?

Chẳng lẽ mất công xuống đây, lại phải vác bụng không mang về.

Đang trong lúc thất vọng, thì cậu nhìn thấy mấy gói mì tôm... mà người giúp việc hay ăn...

Khẽ nuốt nước bọt cái ực, cậu vội vàng chạy đến lấy nó rồi pha với nước sôi, gác đũa ngồi chờ, không biết tại sao nhưng vừa nhìn thấy nó cậu thấy thèm kinh khủng, muốn ăn vô cùng.

Vừa ngồi hít ngửi mùi thơm vừa nuốt nước bọt, cuối cùng cậu quyết định ăn luôn mà không cần biết nó chín hay chưa.

Cậu vội cho mì nóng hổi vào miệng, ăn được vài ba lần ngon miệng, thì bỗng nhiên lại thấy hơi khó ăn. Cảm giác buồn nôn bắt đầu xâm chiếm.

Cậu đang bực mình lý do gì? Vì sao cậu đang ăn ngon, cư nhiên lại thấy buồn nôn, khiến cậu năng suất cũng chán nản, uể oải đi nhiều, vừa ăn vừa lo.

Đột nhiên phía sau phát ra giọng nói the thé khiến cậu giật cả mình.

- Hahaha! Ai đây thế này?

Im lặng, tiếp tục ăn, không thèm trả lời làm sao?

- Ôi! Cậu đói đến nỗi phải ăn cái thứ bần tiện này cơ à?

- Kệ tôi.

- Hahaha. Ngày mai nếu mọi người đều biết ... Cậu chủ bé nhỏ của họ ăn tranh đồ ăn sáng của họ thì sao nhỉ?

- Tôi còn chưa xử lý họ sao để tủ lạnh trống rỗng là may lắm rồi.

Chung Quốc vẫn ăn nhồm nhoàm. Nhai hết cậu ngửng mặt lên liếc xéo cô ta

- Hahaha. Rất tiếc thưa cậu. Đó là tôi dặn bọn họ, ăn đến đâu mua đến đó, ăn thừa thì đổ hết đi, không thì cho chó ăn. Ai không ăn thì thôi cho chết

-...

Cô ta vừa nói vừa nhìn sang Chung Quốc như khiêu khích, không những thế cô ta còn cố tình ngồi sát vào khuôn mặt đang nhăn nhó, méo mó kia.

- Sao?! Ăn mì tôm ngon không?

Chung Quốc bây giờ đang rất khó chịu, cậu buồn nôn lắm rồi.

Quay sang nhìn cái bản mặt đáng ghét của Minh Nguyệt và thế nào không kiềm chế được... kệ đi

- Tránh ra... OẸ...

- Á á á á a á.....
Minh Nguyệt hét toáng lên ... khi thấy người mình... toàn mì là mì, mùi chua loét nồng nặc, thật kinh khủng.

Cô ta ngước khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận, nhìn chằm chằm vào Chung Quốc như muốn giết người.

- Hìhì. Là tại cô đó! Tôi đã bảo cô tránh ra rồi, mà cô vẫn ngồi yên đó. Tại tôi buồn nôn qúa không kiềm chế được. Xin lỗi nhé!

- Chát... Chát... Con hồ ly này, ai cho mày dám nôn vào người tao hả? Tao cho mày chết, tao cho mày chết...

Bị cô ta tát cho hai cái khi không kịp phòng bị, khiến đầu óc Chung Quốc hoa hết mặt mày đầu óc choáng váng.

Cậu còn chưa kịp hồi phục, thì Minh Nguyệt đã xông vào đánh, cấu véo cậu, khiến cậu trở lại không kịp.

Cơn buồn nôn vẫn đang hoành hành cậu, lại bị Minh Nguyệt lắc qua lắc lại... Dẫn tới cậu lại không kìm được...

Cậu nôn liên tục không ngừng nghỉ vào người cô ta, khiến cô ta ngồi yên bất động tại chỗ, gào thét trong ghê tởm. Cậu nôn đến mức mật xanh mật vàng... có bao nhiêu chui ra hết.

Cho đến lúc không còn gì để nôn nữa, cậu mới mệt mỏi gục xuống bàn nằm thở hổn hển...

Dạo này em thường nghĩ về anh nhiều hơn?

Phải chăng em đang đáp lại tình cảm của anh ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro