Chap 58 : Miệng vết thương chảy máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người đang trao nhau nụ hôn  say đắm, thì... bỗng nhiên... anh gục luôn vào lòng cậu hôn mê bất tỉnh tại chỗ...

Đang chìm sâu vào nụ hôn ngọt ngào, cảm giác anh tự nhiên mất đà ngã vào người mình, cậu ngạc nhiên vội mở mắt, định trách móc anh nhưng khi nhìn anh mặt tái mét, nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền dựa hẳn vào người mình..

Cậu sợ hãi hoảng loạn vô cùng, anh làm sao thế này?

Sao tự nhiên lại như vậy?

Khẽ lấy tay lay lay vai anh gọi anh dậy, nhưng vẫn không thấy sự hồi đáp nào từ anh, làm cậu càng lo lắng hơn.

Màu đỏ tươi trên lưng anh ngày càng lan rộng đã đập vào mắt cậu. Chung Quốc như đứng tim tại chỗ khi nhìn thấy vết thương của anh lại bị đẫm máu.

Cậu run rẩy, sợ hãi, khóc nức nở. Tay chân cuống cuồng hết lên, không biết phải làm thế nào để giúp anh nữa... hoảng loạn gào lớn

- Mọi người ơi! Có ai không? Tại Hưởng bị chảy máu rồi! Chảy máu rồii!!!

Tiếng cậu vừa dứt thì mọi người liền xuất hiện ngay ở cửa

- Cậu chủ!

- Vào đi! Vào đi nhanh lên! Vào xem anh ấy làm sao đi? Huhuhu nhiều máu quâ!

- Cậu chủ người bình tĩnh nào! Chắc do vận động mạnh và quá sức, nên vết thương của ông chủ mới bị rách ra, dẫn tới xuất huyết máu nhiều. Để chúng tôi đưa ông chủ sang phòng điều trị và chăm sóc đặc biệt. Ở đó mới có đầy đủ mọi thứ để cấp cứu và cầm máu...

- Ừ! Được được! Đưa anh ấy sang đó đi, mấy người đỡ cẩn thận,đừng làm đau anh ấy.

Cậu cuống cuồng nói với tay sai của anh. Aishhh anh đừng có làm cậu sợ hãi như vậy nữa được không?

- Vâng! Cậu chủ yên tâm.

Vừa dứt lời họ mang một chiếc xe đẩy có chiều dài như giường bệnh, được lắp đệm mềm mại vào gần giường.

Sau đó bốn người rất dịu dàng, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ anh lên, rồi đặt anh lên chiếc xe, sau đó vội vàng đẩy đi.

Cậu thấy họ mang anh đi, cũng vội vàng xuống giường lon ton đi theo.

- Cậu chủ người về phòng nghỉ ngơi, không phải đi theo chúng tôi đâu. Khi nào ông chủ tỉnh chúng tôi sẽ báo với người.

Bọn họ cũng rất lo cho ông chủ cơ mà ông chủ mà tỉnh dậy thấy sức khỏe của cậu vhủ có vấn đề gì thì họ không gánh nổi đâu a ~

- KHÔNG! Tôi xin các anh cho tôi đi theo với. Tôi muốn được bên anh ấy, chăm sóc cho anh ấy...

- Nhưng mà...

- Làm ơn đi mà! Huhuhu

- Làm sao bây giờ?

- Hay cứ cho vào cùng đi. Để cậu chủ đứng đây khóc lóc cản đường của ta e không tốt lắm!

- Nhưng phòng đó cần phải cách ly. Đông người vào quá không tốt đâu.   

- Còn hơn là để anh hai nghĩ rằng chúng ta ngược đãi phu nhân. Tội đó lớn lắm đấy. Cứ nhìn gương chị Minh Nguyệt thì biết!

- Ừm! Nói cũng đúng! Lỡ bị anh hai hiểu lầm thì nguy to. Nhưng mà cho vào thì cũng...

- Thôi. Nhìn chị hai khóc lóc thế kia, cho vào cũng được, miễn là đừng gây rối làm loạn là được.

- Tùy cậu.

Sau khi vừa đẩy xe vừa bàn bạc kĩ lưỡng, họ mới quay sang nhìn chàng trai mặt mũi đầm đìa nước mắt, đầu tóc rối tung rối mù, quần áo thì xộc xệch, đang đi lững thững khóc nức nở phía sau.

- Cậu chủ!

- Vâng! Hức hức

- Người vào đó phải ngồi yên một chỗ, không được láo loạn, không được sờ mó vào bất cứ thứ gì, không được phá hoại.

- Vâng

- Người. Vào đó phải nhớ giữ trật tự đừng làm ảnh hưởng không tốt đến anh hai

- Vâng! Vâng! Tôi nhớ rồi. Hức hức. Cảm ơn. Hức hức

- Và một điều vô cùng quan trọng nữa là... người làm ơn kìm hãm nước mắt mình lại. Vào trong đó không được khóc đâu, rất mất vệ sinh.

- Vâng vâng! Tôi sẽ không khóc nữa!

Anh được đưa vào phòng, trong chớp mắt căn phòng được bật đèn điện sáng trưng. Nhìn anh nằm trên giường mà cậu thấp thỏm không yên, máu chảy ra nhiều quá.

Anh thật ngốc! Khó chịu sao không nói với cậu, lại cố gắng kìm nén đau đớn, để đến lúc không chịu được nữa mà ngất đi.
Thảo nào lúc đó cậu thấy anh khang khang, mặt tái nhợt, mồ hôi chảy đầm đìa, nói cũng nhỏ giọng rất nhiều.

Đáng chết! Sao lúc đó cậu không nghĩ ra anh đang vô cùng đau đớn chứ!

Chắc anh sợ cậu sẽ sợ hãi hoảng loạn lên mới kìm nén đây mà. Ngốc quá đi! Anh bị như thế này thì cậu có thể ngồi yên sao, tim không đập liên hồi loạn nhịp sao?

Nhìn anh đang được cởi bỏ áo ngoài, cắt đứt tất cả dòng suy nghĩ của cậu. Cậu tập trung tinh thần cao độ nhìn chằm chằm vào thân thể anh.

Trong làn da nâu đồng rắn chắc nhưng mịn màng, là một cái lỗ rất sâu, và trong cái lỗ ấy máu không ngừng tuôn ra.

Cậu nhìn vết thương của anh,mắt trợn tròn, mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu vì sợ hãi, tim cậu như ngừng đập

- AAAAAAAA

Do cậu nhìn thấy rất nhiều máu, kĩ ức kinh hoàng lại hiện về trong mắt cậu khiến đầu cậu rất đau, mắt mũi nhợt nhạt, khung cảnh cũng nhạt nhòa đi trước mắt, cậu hoảng sợ chìm dần vào trong mơ hồ tại chỗ

- Cậu chủ ngất mất rồi.

- Kệ đi! Phải cầm máu đã. Đã bảo không vào rồi còn ham hố.

- Thôi một cậu đưa phu nhân về phòng đi.

- Vô tích sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro