Chap 59 : Lôi Thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Tuấn Chung Quốc mệt mỏi tỉnh dậy. Nằm trên giường suy nghĩ khá lâu, vì sao khi tỉnh dậy cậu lại nằm trên giường?

Rõ ràng lúc đó cậu đang ở chỗ anh? Vì sao thế nhỉ?

Sau ba mươi phút suy nghĩ dằn vạt đến não héo mòn cậu mới nhớ ra nguyên nhân vì sao, thì một tiếng hết vang trời cất lên

- AAAAAAAAA! TẠI HƯỞNG! Tại Hưởng!

Cậu lập tức bật dậy, cuống cuồng ba chân bốn cẳng, quên không mang dép, chạy vội chạy vàng sang phòng anh.

Khuôn mặt cậu tái mét vì lo lắng và sợ hãi, ánh mắt cậu hoảng loạn vô hồn. Nước mắt cậu bất giác không tự chủ mà rơi ra...

Cậu là đau quá! Không biết anh thế nào rồi? Là cậu hại anh rồi huhuhu

Cậu vừa chạy vừa khóc đến trước cửa phòng anh đang dưỡng thương thì dừng lại.

- Cho tôi vào thăm anh ấy đi!

Hai người canh cửa nhìn cậu chằm chằm... Tóc dài rối tung rối mù, ngang với mang một tổ chim trên đầu. Quần áo xộc xệch, mặt mũi bẩn thỉu, nước mắt nước mũi thi nhau chảy dòng dòng, chân không đi dép, người gầy gầy cơ thể không ngừng run rẩy, cảm giác như sắp đổ đến nơi. Sau khi nhìn đi nhìn lại một lượt từ trên xuống dưới, bọn họ phán một câu

- Cậu là ai?

Sau đó hô lớn

- Người đâu! Mang cái thằng ăn mày này ra sao? Làm gì mà để nó chui tận vào đây thế này?

Cậu đang khóc cũng phải giật mình vội nhìn xung quanh xem có ai không, rồi ngạc nhiên hỏi.

- Anh nói ai thế?

- Nói cậu chứ còn ai nữa? Cút đi!

- Anh... Anh... Cho tôi vào gặp Tại Hưởng.

- Dám gọi thẳng tên ông chủ, cậu muốn chết phải không? Cậu là ai?

- Là cậu chủ của mấy người đấy !

- Thằng điên này! Lại còn mắc bệnh hoang tưởng nữa!

- Hoang tưởng cái đầu anh đấy!
Nhìn mặt tôi đây này

Vội vàng vuốt gọn tóc lại, lấy ống tay áo thi nhau quyệt nước mắt nước mũi cho sạch sẽ tinh tươm như chưa hề khóc.

- Bây giờ đã nhận ra tôi chưa? Xem tôi có phải cậu chủ của mấy người không?

Nhìn cái điệu quệt nước mắt nước mũi của cậu, rồi vuốt tóc loạn xạ. Khiến họ cảm thấy bẩn thỉu kinh khủng, bất giác tránh xa cậu thêm vài bước khinh bỉ. Rồi thì thầm to nhỏ với nhau.

- Cậu trông có phải cậu chủ không?

- Cũng khá giống giống!

Nghi hoặc về con người kia, cũng giống mà?

- Sao tôi trông giống bọn vô gia cư ngoài đường hơn.

- Ừm! Nói cũng đúng! Nhưng khuôn mặt đó?

- Chẳng lẽ mắt thẩm mĩ của ông chủ kém thế này sao? Cái ngữ này có cho tôi cũng không thèm.

- Rõ ràng lần trước gặp, cậu chủ xinh đẹp lắm mà. Lạ nhỉ?

Chẳng lẽ mắt ông chỉ có vấn đề?

- Hay là sau đợt bắt cóc, đầu óc bị trấn động lên bị...

- Mấy anh thôi nói xấu người khác đi. Mở cửa ra cho tôi.

Chung Quốc không phải là điếc lên dù là thì thầm cậu vẫn có thể nghe thấy họ đang nói gì.

/Chung Quốc/ Dám chê ta sao hai người cứ nhớ đấy! Hừ

Họ giật mình quay lại nhìn khuôn mặt hầm hầm vì tức giận của cậu, đành nhịn nhục dỗ dành

- Cậu chủ ngoan! Người hãy về tắm rửa thật sạch sẽ rồi chúng tôi sẽ cho người gặp ông chủ?

/Chung Quốc/ nghĩ cậu là thú cưng hay sao mà ngoan với chả ngiếc

- Tại sao tôi phải làm thế? Tắm rửa mất thời gian lắm, tôi muốn gặp anh ấy ngay lúc này cơ.

- Ôi trời! Người phải tắm rửa sạch sẽ thì mới không mang vi khuẩn, vi trùng vào trong lây bệnh cho ông chủ!

- Thế tôi như thế này không sạch à?

- À thì... nếu tắm rửa sạch sẽ , sẽ tốt hơn.

- Thôi được rồi! Tắm thì tắm! Lằng nhằng. Đợi tôi một chút! Tôi sẽ tắm nhanh rồi quay lại ngay thôi...

Nhìn lại mình một lần nữa, cậu nghi ngờ về độ tinh tường của tay sai của anh cơ mà trông cũng lôi thôi thật.

- Người cứ tắm đủng đỉnh thôi không phải vội. Nhớ phải chải đầu, rửa mặt, thay bộ quần áo mới, và đeo dép vào đấy nhé!

- Biết rồi khổ lắm nói mãi! Đi đây.

Cậu nói xong thì quay đầu chạy biến mất, nhìn theo dáng cậu mà hai người họ lắc đầu thầm nghĩ

Không hiểu cậu ta có đặc điểm gì mà ông chủ là phải lòng mà lấy con người được nhỉ, đúng là phí phạm đời trai

Bọn họ còn chưa suy nghĩ được nhiều thì cậu đã vù vù như bay xuất hiện trước mặt

- Tôi xong rồi! Cho tôi vào gặp anh ấy đi

Cậu cười tươi tắn phấn khởi sung sướng .

- Xong rồi.

Đồng thanh vì sốc và choáng

- Ừ! Hìhì

Họ nhìn lên cậu một lượt, cảm thấy cũng tạm ổn hơn lúc ban đầu

- Thôi được rồi...

Họ còn chưa nói xong, cậu đã lao vun vút đến đẩy hai người ra, rồi vội vàng mở cửa bước vào. Làm hai người kia bị đẩy đột ngột suýt ngã, họ tức đến nghiến răng nghiến lợi mà không dám làm gì cậu.

Chỉ biết đứng trơ mắt nhìn cậu bước vào phòng. Chung Quốc đi một mạch đến chỗ anh đang nằm.

Rõ ràng khi ở bên ngoài mong ngóng gặp anh bao nhiêu, thì bây giờ cảm giác đó rất khó tả ... Vừa hồi hộp khó thở, lại đau lòng xen lẫn lo lắng.

Thật sự bây giờ cậu đang rất mệt mỏi, rất muốn được nằm trong lòng anh để cảm nhận sự ấm áp an toàn.

- Đáng ghét anh làm trái tim em không còn thuộc về em nữa mất rồi! Bắt đền anh đấy .

Đánh cắp trái tim...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro