Chap 62 : Hờn giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nỗi nhớ anh da diết đến mòn mỏi thúc giục cậu phải vào thăm anh. Thế là không suy nghĩ đến cái thời gian giảm béo kia nữa, cậu vội vàng vùng dậy, lần này rút kinh nghiệm.

Cậu liền đi đánh răng rửa mặt, tắm rửa, chải đầu chải tóc, thay quần áo gọn gọn gàng sạch sẽ... rồi mới sang thăm anh.

- Chào buổi sáng!

- Dạ! Cậu chủ đến thăm ông chủ ạ?

- Vâng!

- Cậu chủ vào thăm một lát thôi nhé. Người đừng quấy rối giấc ngủ của...

Tại sao mấy người này cứ lải nhải câu này mãi vậy. Cậu chỉ đến thăm anh thôi mà.

- Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi.

Bao nhiêu vui sướng bỗng nhiên tụt dốc không phanh với hai tên canh cửa này. Ngày nào cũng thế!
Cậu đi thăm anh mà cứ như đi thăm phạm nhân không bằng.

Bực mình cậu đẩy họ ra rồi bước luôn vào trong phòng. Vừa mở cửa ra cậu đi thẳng một mạch đến bên giường. Nhưng khi gần đến nơi mắt cậu như trợn tròn vì ngạc nhiên rồi reo lên vui mừng sung sướng

- Anh... Anh đã tỉnh à! Hihi

Anh đang với lấy cốc nước, nghe thấy giọng nói của cậu thì giật mình nhìn lên rồi thoáng sững sờ

- Chung... Quốc...

- Hìhì em đây! Anh dậy rồi à! Có mệt lắm không? Anh đang làm gì vậy?

Cậu vừa nói vừa vui vẻ le te đi đến chỗ anh. Cứ nghĩ hôm nay đến lại phải nhìn anh ngủ buồn thiu, rồi lại độc thoại một mình chán chê rồi ra về...

Nhưng hôm nay anh tỉnh dậy rồi, như vậy thì cậu không phải cậu đơn một mình nữa hihi.

- Ừm! Anh muốn uống nước.

- Uống nước hả? Đợi em một lát để em ra ngoài lấy cho.

- Ở trên bàn có rồi kìa?

- Đó là nước lọc anh uống làm gì! Để em ra ngoài lấy nước hoa qủa hay nước ngọt cho nhé! 

Uống nước lọc nhạt toẹt, cậu ghét nước lọc! Chả có vị gì cả

- Không cần đâu! Mấy thứ đó anh thích uống!

- Sao lại không thích? Nó ngon mà!

Nước ngọt vừa ngọt vừa thơm vừa ngọt, lại còn bổ nữa. Vị giác của anh để đâu rồi?

- Anh đang bị thương chỉ uống được nước lọc thôi!

- Lắm chuyện! Kệ anh!

Cậu bực mình với lấy cốc nước giơ thẳng trước mặt anh

- Đây! Uống đi!

Anh nhìn cốc nước rồi khẽ cau mày, nhăn trán. Thái độ này là sao đây? Nhưng cuối cùng đưa tay đỡ lấy cốc nước.

- Bây giờ thì em có thể ra ngoài rồi đấy!

Anh lạnh lùng nói, thật sự thái độ của cậu khiến anh không thể nào chấp nhận được

- Anh... Anh... Anh đuổi emmm

Nói xong nước mắt cậu không tự chủ mà rơi lệ. 

/Chung Quốc/ Hay là đúng theo lời Minh Nguyệt nói anh ấy không muốn gặp mình thật?

- Em về phòng nghỉ ngơi đi. Trông em gầy yếu tiều tụy lắm rồi đó!

Nhìn những giọt nước mắt cậu rơi, khiến anh không thể nào cầm lòng được... 

Thương xót lắm chứ! Đau lòng lắm chứ! Nhưng mà với bản tính trẻ con hơi tý là khóc lóc thế này... Thì sao có thể làm cậu chủ của một bang hội lớn nhất thế giới được chứ.

 Đó là lý do vì sao anh chưa đưa cậu đến ra mắt với mọi người.

- Hức hức hức... Anh vừa đuổi em về thì đúng hơn... Huhuhu... Em ghét anh lắm!

Cậu nhìn anh hờn giận rồi quay lưng định bỏ đi. Đáng ghét uổng bao công cậu mong nhớ muốn được gặp anh, vậy mà khi vừa tỉnh dậy anh đã muốn đuổi cậu đi rồi.

Chán ghét không muốn gặp cậu như vậy sao?

Cậu khẽ cúi đầu ngăn dòng nước mắt không chảy xoay người bước đi, hai bàn tay nắm chặt, đôi vai còn run run.

Nhưng cậu còn chưa kịp đi đến bước thứ hai, thì đột nhiên có một bàn tay to lớn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu

- Sao lại giận anh rồi?

- Không dám! Bỏ tay ra!

Đáng ghét!

- Không bỏ!

- Chẳng phải anh muốn đuổi tôi về phòng hay sao? Bây giờ tôi đi!

Cậu tức giận nói không thèm nhìn anh. Định vùng vẫy khỏi tay anh thì

- Em thật là...

Nói đến đây anh dùng sức kéo mạnh cậu về phía mình, do bất ngờ lại mất đà Chung Quốc nghiễm nhiên chui tọt luôn vào lòng anh. Ôm chặt cậu trong lòng không cho cô giãy dụa, anh khẽ véo lấy mũi cậu, mắng yêu

- Cũng ghê nhỉ? Dạo này biết cãi lại anh rồi cơ à

-........

Cậu im lặng, mặt xụ ra.

- Giận anh đến vậy cơ à? 

-...

Chung Quốc nhất quyết quay mặt đi. Gì chứ?! Đồ chồng tồi!

- Tại anh thấy em yếu quá lên muốn em về phòng nghỉ ngơi thôi mà! Làm sao anh dám đuổi em chứ

-...

Cậu nhắm chặt hai mắt, bịt chặt đôi tai, phồng mang trợn má quyết giận cho anh biết tay. Hảo đáng yêu.

Anh thấy cậu dáng vẻ dễ thương, đáng yêu như vậy, lòng anh xuất hiện rất nhiều cảm giác nguy hiểm. Nếu không phải anh đang bị thương thì cậu đừng hòng thoát khỏi anh.

- Hahaha. Thôi được rồi! Anh xin lỗi! Em mở mắt ra đi, em mà cứ như vậy thì anh sẽ...

Không gian vẫn im lặng, cậu vẫn ngồi đó không động đậy mà cũng chẳng nhúc nhích.

Anh thấy cậu vẫn cứng đầu như vậy... chỉ mỉm cười rồi khẽ đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Ban đầu chỉ là môi chạm môi nhẹ nhàng, nhưng con người vốn rất tham lam, và anh cũng vậy, anh muốn nhiều hơn nữa, không do dự anh bắt đầu hôn cậu cuồng nhiệt đắm say, mút mát lấy môi cậu. Khiến cậu giật mình mở choàng mắt há miệng nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro