Chap 65: Phá Đám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến thế Tuấn Chung Quốc hơi chần chừ do dự nhìn anh, dù sao đi chăng nữa cậu cũng không muốn mình trở thành góa phụ sớm đâu.

Cậu còn chưa hiểu gì về tình yêu thật sự ngọt ngào như thế nào, hạnh phúc sẽ ra sao, chỉ mới bắt đầu nhen nhóm chút yêu thương, mong nhớ... mà đã phải kết thúc rồi! Như vậy là không được, cậu không cho phép!

Nghĩ đến đó Tuấn Chung Quốc quyết tâm hết sức phải cứu anh cho bằng được... Cậu hít sâu thở đều để lấy dũng khí, rồi khẽ chống tay qua cổ anh, đầu từ từ cúi xuống ngày một thấp. Mặt cậu thoáng chốc đỏ ửng lên vì ngượng ngùng, hồi hộp đến mức tim như bắn ra ngoài, chân tay run rẩy lẩy bẩy... Cơ thể cậu như vô lực, khó thở vô cùng khi môi câu sắp chạm vào môi anh...

Bình thường người chủ động hôn cô đều là anh, còn hôm nay cậu sẽ có cơ hội để biết khi mình chủ động hôn người mình yêu cảm giác sẽ như thế nào?

Khẽ khép đôi mắt cún trong sáng lại, môi cậu nhẹ nhàng chạm vào môi anh... Cảm giác đó thật lạ, y như có dòng điện chạy xoẹt qua bộ não vậy!

Khẽ hạ thấp người để dễ hòa hợp với đôi môi của anh hơn, cậu căng thẳng, nhẹ nhàng, run rẩy dùng lưỡi khẽ chạm vào vết thương của anh đưa qua đưa lại cơ hồ như lau đi vết máu cho anh. Mùi máu tanh nồng trong khoang miệng, nhưng sao cậu không hề cảm thấy kinh tởm, mà là có gì đó rất ngọt ngào...

Nghĩ đến cái cảm giác đáng sợ của mình, từ khi nào cậu lại thèm máu thế này, lại còn ngọt nữa

/Chung Quốc/ ôi trời ơi! Mình trở thành vampire từ khi nào thế này?

Nụ hôn vẫn còn đang ngọt ngào nếu không có kẻ "thừa nước đục thả câu" ấn đầu cậu xuống rồi điên cuồng cắn mút môi cậu, nhấn chìm cậu vào nụ hôn sâu...

Đã thế hắn còn cố tình đẩy lật cậu nằm xuống dưới, rồi cố tình đè lên người cậu nữa...

Khiến cậu trở tay không kịp, mà cũng chưa hết sốc vì choáng... Lúc này cậu mới nhận ra một sự thật trần trụi... HÓA RA CẬU BỊ LỪA!?!

Cậu tức như phát điên muốn mở miệng mắng anh, nhưng tất cả chỉ là tiếng "ừm, ừm" phát ra đầy mờ ám.

Nhìn cái mặt nhăn nhở, đang cười đầy đắc thắng kia mà ruột gan cậu cuộn sôi sùng sục...

Không những thế bàn tay to lớn hư đốn của anh, dám to gan luồn vào trong áo cậu, sau khi lượn quanh sờ mó một hồi thích thú, rồi bám trụ trên khuôn ngực của cậu mà nắn bóp... tay còn xoa xoa hai bên nhũ hoa.

Cậu rất muốn phản kháng lại anh, thật sự rất muốn, nhưng anh như một con cáo già chính hiệu, sờ vuốt tất cả những chỗ nhạy cảm trên người cậu, khiến cậu chỉ biết phát ra những tiếng rên rỉ đầy bất lực, người cậu mềm nhũn... Từng đợt khoái cảm không ngừng trỗi dậy đòi hỏi sự tiếp xúc thân mật của anh ...

Anh như con thiêu thân lao vào hôn mút hõm cổ cậu, thỉnh thoảng còn khẽ cắn lên xương quai xanh, để cậu phải kêu lên những tiếng đầy bất lực mà anh gọi là vô cùng gợi tình...

Không còn cách nào khác, cậu đành phải dùng ánh mắt cầu xin anh dừng lại. Không biết tên chồng đáng ghét đó hiểu hay cố tình không hiểu, mà hắn ta lại đâm đầu vào làm nhanh mạnh mà điên cuồng hơn...

Mãi cho đến khi anh vừa đưa tay vào trong quần cậu, để thăm khám xem nơi thân dưới đó thế nào rồi?...

Thì vị cứu tinh của cậu xuất hiện, và với anh thì đó là kẻ hãm tài, cản đường thăng hoa của người khác, là kẻ không đội trời chung với anh.

Anh đã tự thề với lòng mình rằng anh nhất định sẽ cho người theo dõi vợ chồng hắn, cứ khi nào hắn đang lên cao trào, anh sẽ cho người vào quấy rối, xem hắn có làm ăn được gì không?

Phải quấy rối hắn đúng 100 lần, cho hắn nhịn lắm rồi bốc hỏa thành liệt dương luôn.

- Ôi! Dừng lại! Ông chủ không được đâu! Vết thương của ông vừa lành, cho nên vẫn chưa thể vận động mạnh được, không cẩn thận nó lại bị rách ra nữa đó.

- Kệ tôi! Cậu cút ra ngoài.

Đang đến đoạn kích thích nhất thì bị phá đám, khiến anh tức phát điên.

Chung Quốc ở phía dưới thấy có người, thì vội vàng núp sát vào người anh, rồi ngượng ngùng xấu hổ vội vàng kéo chăn chùm kín đầu trốn.

Thấy hành động dễ thương đó của cậu, anh phì cười, rồi ôm chặt lấy cậu, hôn nhẹ lên tóc cậu đầy sủng nịnh.

- Ông chủ! Với vết thương của ông vẫn chưa thể vận động mạnh

Chung Quốc nghe thấy câu nói đó như chết đuối vớ được phao. Cậu vội vàng xông vào hùa theo người đó.

- Chú ấy nói đúng đấy! Anh nên kiềm chế đi! Lỡ vết thương bị rách là không được đâu!

- Kệ ! 

- Khoan! Anh chịu khó vài bữa đi, để khi nào vết thương khỏi hẳn, em sẽ bù đắp cho!

- Đến lúc đó anh muốn làm gì cũng được chứ?

- Phải!

Cậu quả quyết nói. Thực ra kéo dài được càng lâu càng tốt, câuj không muốn giảm cân nữa vì cậu gầy rồi huống hồ anh cơ thể anh còn chưa bình phục.

- Vậy anh muốn ăn em ngày qua ngày 

- Mơ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro