Chap 70: Dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn cậu vợ đáng yêu đang mếu máo nhăn nhó mặt mày, nước mắt đầm đìa anh cũng xót lắm chứ!

Nhưng ai bảo cậu tự nhiên lại ngồi mạnh xuống đột ngột khiến anh trở tay không kịp. Anh cũng đang đau đây!

Nơi đó của cậu như cuốn ôm thít chặt, trọn phần thân mạnh mẽ cường bạo đang nổi gân của anh.

Rõ ràng hai người đây không phải lần đầu, mà sao cậu vẫn chật hẹp thế này! Anh không thể nào phủ nhận khoái cảm mà cậu mang đến cho anh thật sự rất sung sướng. Nó đê mê như một loại thuốc phiện đã thử một lần rất khó để bỏ.

Thật ra cậu càng chật hẹp thì anh càng thích, nhưng thấy cậu đau đớn quằn quại như vậy anh không đành lòng. Cái của anh cũng bị co bóp rất đau nhưng lại kèm theo khoái cảm mãnh liệt, còn cậu chắc lúc này đau lắm đây.

Vợ yêu của anh trông vậy thôi, chứ sợ đau lắm. Nhìn cậu mè nheo vừa nức nở vừa quệt nước mắt là anh biết rồi.

Kiểu này anh khi nào anh khỏe hẳn phải thường xuyên vận động trên giường, để cúc hoa ẩm ướt kia quen với cậu nhóc của anh thôi.

Chung Quốc tuy đang nức nở nhưng vẫn nhìn Tại Hưởng bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Cậu đau lắm rồi, để thêm tý nữa chắc cậu chết mất

- Hức hức hức... Em không muốn nữa đâu, cho em ra đi đau lắm à, mau rút nó ra đi... hức hức hức

Cậu rấm rứt khóc. Đau thật đấy! Như kiểu người cậu bị đem đi xét toác thành hai mảnh.

- Vợ ngoan! Gắng chịu thêm chút nữa, đợi tý nữa là nó không đau nữa đâu ha!

Anh nói rồi khẽ cầm lấy tay cậu, rồi đặt lên miệng hôn nhẹ như an ủi, yêu thương.

Cậu hờn giận rút tay về, rồi quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn anh nữa. Dám nói dối cậu, đau kinh khủng như vậy mà dám nói dối cậu là không sao đâu. Đồ đáng ghét!

Nếu biết trước để cái thứ đó dính vào người đau như vậy, thì cậu không thèm. Thích thì thỉnh thoảng mượn tạm của anh ra chơi chút cho vui cũng được, chẳng dại gì mà đi rước họa vào thân.

Sướng thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy đau thôi. Nhưng bây giờ hình như trong người hơi khang khác thì phải. Ngồi mãi một tư thế không dám động đậy, cựa quậy, khiến cậu mỏi nhừ hết người

- Anh à! EM MỎI LẮM RỒI! Mau giúp em rút nó ra đi!

- Ngoan em đợi thêm lát nữa thôi, sắp hết đau rồi!

- Làm sao mà hết đau được chứ! Anh bắt em phải ngồi đây đến bao giờ chứ

- Gắng đợi thêm chút nữa thôi, lát nữa em sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều đó!

- Hứ!

Cậu bực bội đưa móng tay lên cắn cho đỡ buồn, mắt thì không ngừng nhìn anh tóe lửa như muốn ăn tươi nuốt sống.

Anh thấy cậu như vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười nhìn cậu gian tà... Vừa rồi còn lấy tay cầm cái đó của anh, bây giờ lại cho tay lên miệng...

Quả thật một lúc sau nơi cúc hoa chật hẹp của cậu đã hơi mở giãn ra, dịch mật cũng chảy ra không ngừng. Anh vui mừng khi nhận được 'tín hiệu tốt' từ cậu, nhóc của anh giờ đây không còn một chút đau đớn gì nữa, mà chỉ có khoái cảm đang không ngừng dâng trào khi nơi ấm nóng của cậu đang không ngừng co bóp đưa đẩy anh một cách nhẹ nhàng.

- Ừm... Ừm

Cậu vội bịt miệng xấu hổ, khi không tự nhiên lại phát ra những âm thanh ngượng ngùng như vậy.

Anh mỉm cười hạnh phúc khi nhìn khuôn mặt đang đỏ hồng lên vì khoái cảm xen lẫn xấu hổ, đôi mắt khép hờ mơ màng đê mê, thậm chí anh còn nghe thấy nhịp tim đang đập loạn nhịp và hơi thở khó khăn đứt quãng của cậu... Nhìn cậu như vậy... anh biết lúc này cậu cũng đang rất khó chịu, và có cảm xúc ham muốn giống anh.

Cuối cùng thì anh cũng đợi được đến giây phút này, sao mà nó mà nó cứ dài như hàng ngàn thế kỷ không biết! Nếu đợi thêm chút nữa thôi chắc anh sẽ không kiềm chế được mà điên cuồng làm đau cậu mất.

Nhìn cậu vợ bé nhỏ đang ngượng ngùng xấu hổ nhìn mình, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi... Anh hạnh phúc dịu dàng nói

- Khó chịu lắm rồi đúng không?

- Chỗ đó bức bối, ngứa ngáy, râm ran và đòi hỏi nhóc của anh rồi đúng không? 

Nghe anh nói vậy cậu khẽ giật mình, thốt lên một tiếng "Ơ" ngẩng mặt lên nhìn anh, rồi sau đó lại xấu hổ cúi gằm mặt xuống tiếp tục gật đầu.

- Có muốn anh giúp không?

*gật gật*

- Thế thì phải nghe lời anh biết chưa? Anh nói thế nào thì phải làm theo như thế! Đồng ý không?

*tiếp tục gật gật*

- Tốt lắm! Vậy bây giờ em hãy nhấc mông lên rồi hạ xuống, nhấc lên rồi xuống, thật nhẹ nhàng đủng đỉnh từ từ thôi! Không phải vội đâu ~

Nghe anh nói vậy, cậu tròn mắt lên nhìn, rồi lắc đầu nguầy nguậy

- Ơ! Không làm đâu! Đau lắm!

- Đã bảo phải nghe lời anh rồi cơ mà! Anh hứa sẽ không làm em đau đâu!

- Nhưng mà...

- Chỉ cần em nghe theo lời anh, cảm giác khó chịu kia sẽ biến mất. Thay vào đó là cảm giác vô cùng sung sướng

- Thật không?

- Thật! Tin anh nhé!

- Vậy anh làm đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro