Chap 71 : Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu tin tưởng làm theo lời anh nhẹ nhàng từng chút một... nhấc lên hạ xuống. Quả thật nơi đó không hề đau chút nào, cảm giác râm ran ngứa ngáy được nơi đó mát xa thật dễ chịu.

- Ừm...ừm...ừm...

Cậu ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ nhìn anh vì những tiếng rên rỉ trong vô thức mà cậu không thể nào chống cự lại được nó.

Sau một hồi vật vã lên xuống đau đớn lẫn khoái cảm đan xen, khiến cậu vừa đau vừa sợ nhưng nơi đó không cho phép cậu dừng lại làm cậu mệt dã rời, chân tay mỏi nhừ mềm nhũn.

Những tiếng rên rỉ vì thỏa mãn của hai người hòa vào nhau, rồi tiếng va chạm xác thịt, gây nên không gian trong căn phòng vô cùng mờ ám.

Vì anh và cậu vẫn mặc quần áo chỉnh tề, chỉ hở những chỗ cần hở, kín những chỗ cần kín cho nên họ đã phớt lờ sự hiện diện của người thứ ba. Chỉ khổ cho vị bác sĩ trẻ, sau khi không chịu nổi nhiệt, sợ sẽ chết vì tăng xông mất máu... Hắn quyết định cắm tai headphone, nhét vào trong tai, rồi bật volume hết cỡ to đùng đùng, cho hai người thoải mái muốn làm gì thì làm, họ cứ hét anh cứ gật gật gù gù... Trông chẳng khác gì như đang cổ vũ cho hai người cố lên vậy...

- AAAAAHHHH

Tiếng hét chói tai của cậu khiến anh là người tổn hại màng nhĩ nhiều nhất... Thì cũng vì lúc đó anh khoái cảm dâng lên đỉnh điểm, mà cậu cứ lề mề chậm rãi như vậy thì sao anh chịu nổi.

Không do dự anh giữ chặt lấy hai bên hông cậu rồi gia sức tăng tốc về đích cuối cùng... Tiếng hét lớn của cậu vang lên cũng là lúc anh phóng hết tinh hoa ấm nóng của mình vào trong người cậu. Cậu cũng dâng trào khoái cảm vẽ thành một đường cung bắn lên vòng ngực rắn rỏi của anh.

Cậu mệt mỏi ngã vật lên ngực anh thở gấp, yên lặng cảm nhận nhóc của anh đang từ từ nhỏ lại và xẹp dần, cảm giác thật dễ chịu và thỏai mái và của cậu cũng đang hạ xuống dần.

Thấy vậy cậu vội vàng ngẩng mặt mình cọ sát với mặt anh vui vẻ nói

- Anh ơi! Tự nhiên nó phóng ra cái gì đó rồi nhỏ xuống rồi này?

- Ừm

- A! Có phải thứ nó vừa phóng ra là cái chất thông minh và xinh đẹp đúng không anh?

- À ừm

Anh không biết phải nói sao với cậu nữa, nhưng mà thơ ngây như vậy cũng tốt, chỉ trừ những lúc cậu gây rắc rối ra thì cậu lúc nào cũng rất đáng yêu...

Anh mỉm cười dùng ánh mắt yêu thương sủng nịnh nhìn cậu, vòng tay ôm chặt lấy người cậu, rồi không ngừng hôn khắp mặt cậu, làm cậu ngượng ngùng thẹn thùng rụt rè tránh anh.

- Vợ yêu hết đau chưa?

Tự nhiên bị anh gọi thân mật như vậy, cậu ngượng ngùng xấu hổ cúi mặt xuống, rồi thẹn thùng gật nhẹ đầu.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được mình đang yêu và được yêu, cảm giác hạnh phúc vô cùng. Nhìn gương mặt thẹn thùng đáng yêu của người trong lòng, anh khẽ mỉm cười sung sướng.

Vậy là cuối cùng anh đã chờ được, đợi được cậu mở lòng với anh, chập nhận anh, và trao tặng trái tim, lý trí và linh hồn cho anh.

Anh biết! Tình cảm của cậu chỉ mới chớm nở thôi... và anh sẽ không bao giờ để nói phai tàn... Anh sẽ cố gắng vun đắp tình cảm đó ngày một lớn dần, lớn như tình yêu anh dành cho cậu vậy. Rồi nhất quyết giữ chặt không bao giờ rời xa.

- Chung Quốc à! ANH YÊU EM!

-...

Anh tỏ tình mà nhận lại được sự im lặng tuyệt đối như kiểu ai vừa vả vào mặt anh một cái 

- Em giận anh hay sao mà không nói gì thế?

-...

- Nếu em vẫn chưa chấp nhận nổi tình cảm của anh thì... không sao, anh sẽ chờ. Cho dù chúng ta đã là vợ chồng, nhưng... anh vẫn muốn tôn trọng ý kiến em

-...

/Tại Hưởng/ Sao tự nhiên nằm yên bất động không nói năng gì thế này. Hay là em ấy hạnh phúc qúa xấu hổ không nói lên lời

- Chung Quốc! Em không nói nghĩa là chấp nhận tình cảm của anh đó nhé!

-...

Thấy cậu vẫn nằm yên bất động úp mặt vào ngực anh lặng thinh, anh khẽ nhíu mày không hiểu cậu sao nữa

- TUẤN CHUNG QUỐC!!! 

- Khò... Khò...

Lật người cậu ra, nhìn khuôn mặt bình yên và đôi mắt nhắm nghiền bên dưới là đôi má phấn nộn khiến người anh như phát điên.

Anh đã phải lấy hết dũng khí để thổ lộ tình cảm với cậu, trong không gian yên tĩnh ngọt ngào như vậy. Vậy mà cậu dám phớt lờ tình cảm thiêng liêng cao quý của anh, để lăn quay ra ngủ.

/Tại Hưởng/ Tuấn Chung Quốc em giỏi lắm! Lần sau đừng có mơ tôi thèm tỏ tình với em nữa!

Đúng là tụt hết cảm xúc mà!Không dưng lại chọn ngủ đúng vào lúc này! Aaaa

Anh bực mình vò đầu bứt tai, nhìn cậu oán trách. Bực bội anh lật người cậu xuống, rồi nằm đè lên người cậu.

Định phạt cậu một trận cho nhớ đời, vì dù sao hai người cũng mới vừa làm xong, nhóc của anh lại vẫn ở trong cậu...vừa dễ dàng lại thuận tiện.

Khi anh chuẩn bị động thân, thì một tiếng hét lớn làm anh giật mình

- Dừng lại! Không được!

Bực mình quay lại nhìn kẻ to gan dám cản trở chuyện tốt của mình là ai? Hóa ra lại là tên bác sĩ vô duyên kia

- Im ngay! Và cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi!!!

--------------------------------

-Lưu manh -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro