Chap 76: Món ăn kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang chăm chú kỳ cọ, thì bụng Tuấn Chung Quốc réo lên ầm ĩ, cậu ôm bụng nhăn nhó nhìn anh nếu máo

- Đó... Đói quá đi ~

Anh đang nằm dựa vào thành bồn hưởng thụ thấy cậu mếu máo mặt bí xị tay thì ôm ôm lấy bụng như vậy, thì vội chồm dậy ôm nhẹ lấy cậu.

- Chết! Anh quên mất! Cả ngày hôm qua bắt em làm việc vất vả mà không cho ăn gì? Anh xin lỗi!

Ngoan! Tắm xong rồi! Mình xuống nhà ăn cơm nhé! 

Thấy cậu đồng ý, anh liền bế cậu ra ngoài, rồi xả nước sạch lại thân thể cho cả hai mới dịu dàng mặc quần áo vào cho cậu.

Sau đó vội vàng đưa cậu xuống nhà ăn. Lúc ở trong bồn tắm anh đã khó chịu lắm rồi, nhưng thấy cậu đói mặt mũi nhăn nhó khổ sở như vậy, anh không nỡ ép cậu.

Đành phải cố gắng nhịn xuống ham muốn bản thân, để đưa cậu đi giải quyết cái bụng đã.

Có mấy ngày anh bị thương mà mặt cậu đã gầy hốc hẳn đi, cơ thể cũng không đầy đặn như trước nữa... Anh thấy vậy thì xót lắm, bây giờ anh đã khỏe hẳn rồi, nhất định sẽ chăm sóc, bồi bổ cho cậu thật tốt.

Ôm cậu xuống phòng ăn trước sự ngơ ngác lẫn ngạc nhiên của mọi người.

- Ông chủ!

- Ừm

- Ơ!

Tiếng "ơ" thay cho sự ngạc nhiên của Chung Quốc, cậu ngơ ngác nhìn những người xa lạ trước mắt mình, ngay cả bác quản gia cũng lạ hoắc luôn

- Anh! Bác quản gia và người làm đâu hết rồi? Sao nhà mình nhiều người lạ thế?

- Cả một lũ mắt mù như thế giữ lại làm gì? Đây là quản gia và giúp việc mới nha mình. Họ sẽ biết điều nghe lời em hơn.

- Nhưng mà... đông người như vậy sao anh lại đuổi họ đi! Như vậy tội lắm!

- Anh cho bọn đấy sang ĐôngTimo làm việc, chứ có phải đuổi đi đâu.

- Ừ! Vậy còn được.

- CÁC NGƯƠI NHÌN KỸ CẬU CHỦ CHƯA! TA MÀ BIẾT KẺ NÀO THẤT LỄ VỚI CẬU CHỦ NHƯ LẦN TRƯỚC... THÌ ĐỪNG TRÁCH TA !

Bọn người làm đều run rẩy rụt rè, đồng loạt kính cẩn gọi

- Cậu chủ!

Cậu thấy bọn họ run rẩy như vậy, thì cười hì hì, hai tay khua khua chào lại. Nếu không phải vẫn ở trong lòng anh, thì cậu đã nhảy xuống bắt tay làm quen với họ rồi.

- Hìhì! Chào mọi người!

Thấy cậu xử sự như vậy, bọn người làm chỉ nhíu mày, mặt khẽ giãn ra rồi mỉm cười khẽ liếc sang anh.

Không ngờcậu chủ của họ lại đáng ngạc nhiên thế này! Anh nhìn biểu hiện của cậu cũng chỉ biết thở dài rồi than

- Chẳng ra dáng cậu chủ chút nào cả.

- Kệ em! Bị anh bế thế này đã không ra dáng gì rồi!

- Họ dám nhìn thử coi! Anh móc mắt cả đám.

Anh còn sử dụng hình ảnh sinh động miêu ta việc móc mắt bằng hai ngón khẩy khẩy mắt kinh dị nhưng nhìn trẻ con vô cùng 

- Hứ! Anh mà vô cớ móc mắt họ! Em sẽ móc mắt anh! Hứ ....

-ha ha ha

Cậu cũng bắt chước giống anh làm trò 

Nghe thấy tiếng cười nhỏ, anh quắc mắt về phía đám đông

- Muốn chết phải không?

- Dạ không!

- Mau đi dọn thức ăn lên đây! Cậu chủ đói rồi đấy! Cái lũ lề mề này!

- Dạ dạ

Bọn họ vội vàng đi hết, nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười. Vị cậu chủ này giỏi thật đấy, có thể khiến anh hai thay đổi tâm trạng và khuôn mặt nhiều và nhanh như vậy... Thật tốt quá. Hai người thật sự rất đáng yêu.

Trước kia lúc nào họ cũng phải nhìn khuôn mặt lạnh như tảng băng của anh, giờ về đây được gần cậu chắc sẽ tha hồ thoải mái chiêm ngưỡng anh hai của giới mafia bên ngoài thì độc ác, đáng sợ, nhưng khi về nhà sẽ có nhiều điều mới lạ đây.

Cứ nhìn cái cảnh ôm bế vợ yêu là biết ngay rồi 

Dù sao cũng cảm ơn trời, vì cuối cùng cũng có người làm rung động trái tim anh hai. Tuy người đó hơi ngốc, nhưng không sao chinh phục được trái tim sắt đá, lạnh băng vô cảm kia... Thì đó là người đàn ông giỏi nhất thế giới.

Nghĩ lại, họ lại thấy tiếc cho Quyết Minh... một cô gái hoàn mĩ, nhưng lại đi yêu nhầm người lại hại người không nên hại... Để giờ đây thân tàn ma dại, suốt cuộc đời sau này sẽ phải sống trong ngục tối, sống không được mà chết cũng không xong... Giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.

Rồi còn bị thay một loạt nhân sự trong biệt thự nữa chứ, toàn là những người anh hai tin tưởng... Chắc anh hai buồn và thất vọng lắm.

Nhưng mà... Đứng giữa Quyết Minh và cậu chủ kể ra cũng khó chọn lựa thật.

Ngay cả anh Chí Mẫn cũng bị dính vào vụ này. May là mình đến sau. Không ngờ cậu chủ có địa vị lớn trong lòng anh hai như vậy.

...

Thức ăn thượng hạng được dọn ra đầy bàn mà Tuấn Chung Quốc chỉ hờ hững nhìn, rồi hết bĩu môi lại lườm nguýt, sau đó quay mặt đi không thèm nhìn nữa.

Kim Tại Hưởng thấy vậy thì ngạc nhiên lắm, cậu vợ ham ăn của anh từ khi nào lại đi hờ hững với đồ ăn thế này. Thấy vậy anh thắc mắc dịu dàng hỏi.

- Vợ yêu không thích mấy món này à?

- Không thích!

- Nhưng đây chẳng phải là những thứ em luôn thích ăn đó sao?

- Giờ không thích nữa rồi!

- Vậy giờ em muốn ăn gì?

- Khoai lang nướng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro