Chap 79 : Khoai lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ vừa mồ hôi nhễ nhại bước vào đã bị anh mắng cho một trận, khiến ai cũng co ro rúm ró trông đến tội.

Trong khi đó Chung Quốc nhìn chằm chằm vào cái bao to lớn kia nuốt nước bọt không ngừng. Đôi mắt háu đói thèm khát khiến cô nghĩ rằng mình có thể ăn hết được cái bao tải kia.

Thấy anh vẫn hầm hè làm mất thời gian, cậu bèn lay tay anh, nhìn bằng ánh mắt cún con rên rỉ

- Em đói ~

Như nhớ ra vấn đề quan trọng, anh lạnh lùng quát lớn

- Còn đứng đó làm gì? Mau bỏ khoai - lang ra đây?

- Dạ!

Một lời như mở tấm lòng, họ liền cởi dây buộc đầu ra... Rồi sau đó cầm lấy đít bao đổ thẳng hết ra ngoài.

... Rào, rầm, rào... Khoai tây, khoai sọ, sắn, củ từ, cà rốt, su hào, bắp cải, củ cải... Lao ra lăn nông nốc trên mặt sàn... Khiến mọi người há hốc miệng nhìn... Choáng váng...

Sao khoai lang lại nhiều màu sắc và hình thù đa dạng thế nào? Nhưng Chung Quốc sau mở to mắt cố gắng nhìn cho thật kỹ thì... Oà lên khóc ăn vạ

- Oaoaoa... Sao không có khoai lang vậy? Oaoaoa... Không biết đâu ta muốn ăn khoai lang cơ... Không thèm mấy thứ kia đâu... Huhuhu.

- Cái gì?

Nghe thấy tiếng khóc của cậu anh hơi ngờ ngợ, trong cái đống to bự giữa sàn kia, hình như là...

- Hức hức hức. Ở đó không có khoai lang. Em muốn ăn khoai lang cơ.

- Không có!

Khuôn mặt anh thoáng chốc chuyển sang lạnh lùng tức giận

- Các người mang mấy thứ của nợ gì về đây!

Bọn họ nghe âm thanh trầm lãnh của anh thì ai lấy đều run rẩy lo cho số phận của mình.
Họ có biết khoai - lang là thứ gì đâu, vì để chắc ăn ra chợ thứ gì họ cũng mua, cứ ai bảo đó là khoai là mua hết.

Đấy còn chưa nói thời gian hạn hẹp, làm gì có thời gian đi điều tra xem hình dạng khoai - lang nó hình thù như thế nào.

Bình thường công việc của họ là đánh nhau, thanh trừ bang phái, tranh dành địa bàn... Vậy mà tự nhiên lại đi bắt họ làm nội chợ, mua cái thứ mà họ chưa bao giờ biết đến trong thời gian ngắn, tra ông gu gồ cũng chưa ra... thì có mà thách đố nhau mà.

Đen cho bọn họ nữa là... Rõ dàng đã dùng đến phong trào... mua nhầm còn hơn bỏ sót... Vậy mà sao vẫn sót thứ quan trọng nhất hả trời???

Lần này thì to chuyện rồi, chết thật rồi!

Không khéo bị đẩy ra giữa Thái Bình Dương câu cá tắm nắng thì chết!

- Dạ... Dạ... Ông chủ...

- AAAAAAAAAA

Tiếng hét gào rống như hổ gầm của Tuấn Chung Quốc khiến mọi người giật mình.

Cậu vội đẩy anh ra, chui ra khỏi người anh, rồi hí hửng chạy đến đống củ hỗn độn kia bới bới.

Một lát sau cậu sung sướng mặt nhem nhuốc cầm trên tay một củ rất mập và hơi vàng nghệ... Vui vẻ reo hò

- Anh ơi em tìm thấy rồi! Hahaha. Cuối cùng em tìm thấy rồi... hahaha. Nhưng mà nó vẫn còn sống... sao ăn được chứ!

- Ai cầm củ khoai đó đi nướng đi!

Thấy cậu vui anh cũng vui lây, tạm thời tha cho bọn kia.

- Thôi khỏi! Để em nướng cũng được.

- Ừ! Vậy ai vào phụ giúp cậu chủ đi kìa!

- Thế anh không vào nướng cùng em à?

Day day mi tâm, anh hơi mệt mỏi cất giọng

- Ừ! Anh hơi mệt! Để anh nghỉ một chút rồi xong anh vào.

- Ừ thế cũng được. Em vào trước đây!

Nhìn dáng cậu đi khuất vào trong bếp, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc nghe cậu khóc lóc thêm cài trận nữa chắc anh điên mất. Nằm dựa hẳn lưng vào ghế sôpha nhắm mắt tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.

Không gian chìm vào yên tĩnh...

Nhưng tiếng xì xầm nói chuyện lại không ngừng lọt vào tai anh

- Cậu có thấy cậu chủ biểu hiện rất lạ không?

- Lạ gì?

- Cứ như là đang ăn giở đó. Thèm khoai đến mức độ không ăn không chịu nổi đó.

- Nhưng mà...

Bọn họ nói chuyện liên hồi lại còn nói to nói nhỏ, anh cũng nghe chỗ được chỗ không.

- Còn nhìn thấy đồ ăn là cũng sợ nhé! Ăn có miếng cá mà bị nôn oẹ không ngừng như vậy... Chắc chắn là có vấn đề.

- Chắc là cậu ấy bị rối loạn tiêu hóa nên mới bị nôn như vậy!

- Thế còn thèm ăn thì liên quan đến rối loạn tiêu hóa.

- Ý cậu là...

/Tại Hưởng/ sao sao?

- Mình nghĩ là thế. Tại thấy cậu chủ cũng rất xanh xao.

- Gầy thì phải xanh chứ?

- Cậu thật là! Cậu không tin mình chứ gì? Trên tivi có mấy bà bầu chẳng phải nghén y hệt thế sao?

- Thôi cậu đừng có đoán mò. Muốn biết nam nhân có thai thật không? Quan trọng nhất là?

- Là gì?

- Xem cậu chủ tháng này đã thấy chưa là biết ngay.

- Thấy gì?

- Bụng to lên chứ sao .

- Nhưng chúng ta mới đến làm sao mà biết được. Chẳng lẽ đi hỏi cậu chủ?

- Cậu đừng có mà dở hơi. Nếu cậu chủ có em bé thật thì... Sớm muộn gì chúng ta cũng biết. Thôi làm việc đi, quan tâm toàn việc không phải của mình.

- Nhưng cậu chủ ngốc như vậy? Không biết có phát hiện ra mình có thai không?

Còn ông chủ lúc nào cũng bận tối mặt với công việc, lại chẳng bao giờ tiếp xúc với người có thai... Liệu có phát hiện ra không?

- Ôi trời! Đến khi cái bụng to ra không biết cũng phải biết... Yên tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro