Chap 80: Có thai chưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng nghe người làm nói vậy anh khẽ nhíu mày.

Có thai?

Ai có thai cơ?

Hình như là...?

Nghĩ đến đây anh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng đột nhiên giật phắt dậy mắt mở to vì bao cảm xúc hỗn độn.

Khuôn mặt anh thoáng chốc chuyển sang lạnh lùng, rồi quắc mắt về phía hai người kia

- Lại đây!

Hai người thấy anh như vậy thì run rẩy, sợ hãi đùn đẩy người nọ người kia đi đến

- Ông chủ...

- Hai người vừa nói với nhau cái gì?

- Dạ... Dạ... 

- Cậu chủ... Có đúng là như vậy không?

- Cái này... Cái này...

- NÓI!

Anh lạnh lùng quát lớn, khiến con chó ngoài sân cũng phạt giật mình 

- Dạ... Dạ... Theo chúng tôi nghĩ thì... thì cậu chủ... đang mang thai. Nhưng để chắc chắn ... thì lên đến bệnh viện khám...

- Hừ!

Anh hừ lạnh một tiếng, rồi đứng phắt dậy, con người kia ngạo mạn lạnh lùng bước đi... Khi đi được vài bước trên khuôn mặt điêu khắc lạnh lùng khẽ nở nụ cười hạnh phúc.


Kim Tại Hưởng không nói không rằng bước thẳng một mạch vào phòng bếp...

Điều đó khiến cho bao nhiêu con người tám chuyện vừa nãy thở phào nhẹ nhõm vì... thoát tội.

Năm phút sau đó nơi đó không một bóng người... Từng đợt gió thổi vi vu dường như có thể nghe thấy mang đến bầu không khí tĩnh lặng. Đùa thôi chứ chả dại gì ở lại để bị ngắm trúng cả .

Tuấn Chung Quốc đang hí hoáy với củ khoai của mình. Thì... bỗng nhiên có một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cậu từ phía sau.

Bàn tay đó xoa xoa khắp bụng cậu. Rồi một giọng nói dịu dàng thủ thỉ bên tai.

- Em nướng sắp xong chưa?

- Có ý gì đây? Anh hỏi thế làm gì? Có mỗi một củ thôi... Không cho anh ăn cùng được đâu?

- Yên tâm đi! Anh không ăn đâu! 

- Aish. Đừng xoa nữa... Buồn! Hôm nay anh bị dở chứng à?

Tự nhiên tên chồng điên này lại đi đến xoa xoa bụng cậu buồn chết đi được ý 

- Ừm! Cứ coi vậy đi! Dở chứng cũng không sao?

Thấy anh nói năng lạ vậy, Tuấn Chung Quốc bèn xoay mặt nhìn anh chằm chằm, rồi đưa bàn tay đen xì đầy than với vỏ khoai lên sờ vào trán anh. Tạo nên năm vệt dài dài 'thanh tú' xuất hiện trên trán anh.

Sau đó quay mặt đi suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu lầm bầm

- Không sốt! Chắc là do biến chứng của bị thương.

Nghe cậu nói vậy anh ngắn hết mặt lại, nhưng vẫn mỉm cười tươi tỉnh khi nghĩ đến việc khác.

- Dạo này em thấy trong người thế nào?

- Mệt mỏi... Chán... Anh à! Hay mình đi chơi đi! Lần trước cưới đã được đi hưởng tuần trăng mật đâu!

- Vậy để tý nữa đến bệnh viện khám đã. Kết quả thế nào rồi tính sau!

- Ờ! Cũng đúng! Cũng phải xem sức khỏe anh đã tốt hẳn chưa thì mới đi được đúng không? 

- Không! ANH ĐƯA EM ĐI KHÁM!

- Ơ! Nhưng mà em có làm sao đâu mà khám?

- Thế dạo này em thấy khó chịu trong người không?

-  Hơi hơi. Hay khó chịu bực bội trong người. Thèm ngủ sợ ăn, vừa nãy em còn bị nôn đó ...hức hức.

Chung Quốc được thể làm nũng, nhõng nhẽo luôn.

- Ừ! Anh biết rồi! Anh thương em lắm! Ngoan! Đừng khóc nữa nào!

- Hức hức. Nhưng mà... Hức hức... Sao mấy hôm nay em đau bụng quá à! Bây giờ cũng đang đau nè... Huhuhu.

- ĐAU BỤNG?

- Gật gật. Hức hức.

Thấy cậu như vậy khiến anh càng thêm lo, suýt chút nữa là bóp nát... củ khoai trên tay cậu.

Không suy nghĩ anh xoay người cậu đối diện với mặt mình, rồi ngồi sụp xuống, vén áo cậu lên, rồi quan sát sờ mó, vừa xoa xoa anh vừa lo lắng hỏi

- Em bị đau lâu chưa? Đau như thế nào? Có đau nhiều lắm không? Có thấy...

Thấy anh lo lắng quan tâm đến mình như vậy, tính nhõng nhẽo càng nổi lên

- Hức. Đau từ lúc anh hôn mê ở nhà đó. Lúc đó họ không cho em vào thăm anh... Em giận họ lắm... Thế là đau bụng cho đến giờ luôn.

- Bây giờ còn đau nhiều không?

- *gật gật*

Thấy cậu nói vậy anh đâm ra lo lắng nhiều hơn. Anh đứng phắt dậy kéo tay cậu ra ngoài

- Anh đưa em đến bệnh viện khám!

- Bỏ tay ra! Người ta đang nướng khoai mà!

- Để đó cho bọn kia làm! Đi bệnh viện về rồi ăn!

- Không muốn! Khoai sắp chín rồi em muốn ăn khoai!

- Khoai khoai cái gì mà khoai? Em ham ăn vừa thôi! Không ăn khoai không chết được!

Nói cậu không nghe, vì lo lắng anh mới bực mình mắng cậu... Nhưng anh đâu biết rằng thời gian này cậu vô cùng nhạy cảm và dễ xúc động... Cậu sững sờ nhìn anh choáng váng... Lần này thì cậu khóc thật rồi, cậu giận rồi đấy! Đồ ích kỷ! Mấy ngày nay cậu có ăn được gì nên hồn đâu, thèm ăn mỗi củ khoai cũng không cho...

- Tôi không đi đâu hết! Bỏ tôi ra ! Anh có quyền gì mà cấm tôi! Tôi ăn cái gì mà anh nói tôi ham ăn! Tôi không muốn đi! Bỏ tôi ra!

- ĂN KHOAI THÌ LÚC NÀO CHẲNG ĐƯỢC! BÂY GIỜ VIỆC KHÁM BỆNH CHO EM QUAN TRỌNG HƠN!

- Tôi muốn ăn khoai! Anh vô cớ ức hiếp người quá đáng!

- Nếu em còn không nghe lời! Tôi sẽ giẫm nát củ khoai đó đấy!

- Tôi thách anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro