Chap 82 : Lấy máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi vị bác sĩ vừa đưa mũi tiêm ra, thì Tuấn Chung Quốc sợ đến tái mặt, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào đó như kẻ thù.

Cậu khẽ run rẩy, sợ hãi chỉ vào nó

- Cái đó... Cái đó...

- À! Cậu chủ bỏ tay ra đây! Để tôi lấy máu làm xét nghiệm nào!

Chung Quốc ù ù cạc cạc không hiểu gì? Nhưng nói đến lấy máu là tâm hồn cậu du dương đến tận nơi nào mất rồi!

- Đau lắm! Tôi không muốn lấy máu đâu!

Cậu sợ lắm, ngày xưa có đúng một lần duy nhất cậu bị lấy...

Không hiểu có phải như người ta nói mạch máu chìm quá lên mới khó lấy không, mà chọc đến nát cả tay, đau kinh khủng mới lấy được...

Cho nên bây giờ cậu sợ lắm, không muốn bị đau nữa đâu.

- Cậu chủ yên tâm đi! Tôi sẽ cố gắng thật nhẹ nhàng, cẩn thận. Chỉ như con kiến cắn thôi! Không sao đâu!

- Không! Không!

Cậu lắc đầu không ngừng đầy sợ hãi, rồi quay sang run rẩy ôm lấy cánh tay anh mếu máo

- Anh! Em không muốn lấy máu gì đó đâu! Sợ lắm! Đau lắm! Hức hức

- Không được! Phải lấy máu mới khám ra bệnh chứ! Em chịu khó một chút đi! Đừng nhõng nhẽo nữa! Ra dáng cậu chủ một chút đi!

Vì có người ngoài, nên anh không tiện ôm hôn, dỗ dành cậu. Mà chỉ dám vuốt tóc, khuyên bảo thôi.

Cậu thấy anh chỉ ngồi yên đã thế còn không bênh cậu, còn muốn cậu bị lấy máu, thì đâm ra hờn giận, trách móc

- Em không làm đâu! Anh tệ lắm! Anh có biết đau lắm không! Sao anh lại ép em! Em không muốn! Thôi không khám bệnh nữa, chúng ta về đi anh, về đi anh!

- Đã đến đây rồi, về về cái gì! Em trẻ con vừa phải thôi! Không lấy máu thì sao khám ra bệnh được!

- Không em không muốn!

Thấy hai vợ chồng, mỗi lấy máu thôi mà cũng bất đồng.

Mà cậu chủ này cũng lạ cơ... Đến khám bệnh thì ai mà chẳng phải lấy máu làm xét nghiệm, làm sao mà cứ phải...

- Chủ tịch có lấy máu cho cậu chủ nữa không?

Chung Quốc thấy vậy bèn thốt lên

- KHÔNG!

Cùng lúc đó anh cũng cất lời

- Cứ lấy đi! Không lấy thì kiểm tra thế nào được! Tôi cũng muốn biết sức khỏe của em ấy dạo này thế nào rồi!

Cả hai cùng có ý kiến, nhưng ông ta cũng thừa biết mình nên theo ý kiến bên nào!

- Chủ tịch... Vậy người giữ chặt tay cậu ấy để tôi...

- Ừ được rồi!

Nói xong anh ôm cứng lấy cậu, rồi dùng tay kèm chặt tay cậu đặt xuống bàn

Cậu thấy vậy không ngừng giãy dụa, nhưng anh quá khỏe làm cậu không thể nhúc nhích được. Bèn dùng đến nước mắt khóc lóc cầu xin anh

- Huhuhu! Thả em ra đi mà! Em không muốn bị lấy máu đâu! Huhuhu.Anh anh... không muốn đâu! Em xin anh đấy! Bỏ em ra đi mà!

Như phớt lờ cậu, anh quay sang vị bác sĩ lạnh lùng

- Ông làm đi!

Được lời như mệnh lệnh, ông ta liền ngay lập tức băng garô, rồi bôi cồn chống nhiễm khuẩn lên mạch máu ở khuỷu tay. Mặc cho Chung Quốc khóc lóc lắc đầu đầy sợ sệt.

Thì kim tiêm vẫn được đâm vào người! Mũi tiêm nhọn hoắt sắc bén chạm và da cậu lạnh ngắt.

Đâm vào lần thứ nhất bị chệch không lấy được máu, ông ta bèn chỉnh sửa sang chỗ khác, nhưng vẫn không được.

Cảm giác đau buốt nhói lên đến tận não, khiến cậu như tê cứng, cố gắng cắn chặt răng chịu đau, mà nước mắt không ngừng trào ra.

Phải một phút sau ông ta mới lấy ven thành công. Khi cây kim tiêm được rút ra, cậu cũng tức giận đẩy anh ra ngoài rồi úp mặt vào bàn khóc nức nở.

Cánh tay bị đau buông thõng xuống như tê liệt.

Cậu giận anh lắm! Sao cứ phải làm cậu bị đau thì mới vui chứ, đáng ghét mà, chẳng ai thương cậu cả đã nói là không muốn rồi, sao còn cứ ép cậu.

Nhìn thấy cậu ôm mặt khóc lóc đau đớn như vậy anh cũng xót lắm.

Nhất là lúc lấy máu mãi không được, lại thấy cậu nhăn nhó cắn răng chịu đựng, anh biết lúc đó cậu rất đau.

Bình thường cậu đã nhát rất sợ đau rồi... Nhưng mà ai biết được ven của cậu lại khó lấy như vậy.
Đầu tiên anh cứ nghĩ là cậu làm nũng, gây rối cơ.

Viện trưởng thấy cậu khóc lóc như vậy, ông đâm ra ái ngại, người gì mà...

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt xót xa, đau lòng của bề trên. Dù muốn hay không ông ta cũng cần phải xin lỗi và giải thích.

- Cậu chủ tôi xin lỗi! Tại...

- Thôi tôi hiểu! Như thế là xong chưa?

Anh biết ông ta muốn nói gì, thật ra anh cũng không muốn làm khó ông ta, ngay cả anh cũng sai trách gì được ông ta.

- Hức hức

- Dạ bây giờ cậu chủ còn phải lấy nước tiểu để xét nghiệm nữa.

Anh thấy vậy, thì khẽ vuốt vuốt tóc cậu thủ thỉ

- Anh xin lỗi! Em đỡ đau chưa?

- Hức hức

- Anh đưa em đi lấy xét nghiệm làm nước tiểu nhé?

- Hức hức

Cậu cứ rấm rứt khóc mãi.

- Anh xin lỗi! Anh không cố ý làm em đau đâu mà ~

- Anh thôi đi! ghét anh lắm! Lúc nào cũng làm người ta đau!
Huhuhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro