Chap 85: Nói xấu sau lưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng vừa ra khỏi phòng bệnh thì bọn đàn em cũng vừa tới.

- Anh hai!

- Ừ! Cái bọn chán sống kia là thế nào?

- Em nghĩ là chúng nghe tin anh hai bị thương nên muốn đến gây rối! Đánh mãi không đi!

- Thế gọi tôi về làm gì?

- Mọi người muốn nghe chỉ thị của anh hai xem có nên đến tận hang ổ của bọn chúng... Làm một phát cho xong!

- Ừm! Bé con mới xuất hiện... Có nên sát sinh không đây?

- Dạ?!? 

- Mấy người nhớ ở đây bảo vệ em ấy cẩn thận đấy!

- Dạ!

Nói xong anh đeo thêm cặp kính đen rồi quay lưng bước đi thẳng. Bóng lưng dài thẳng tắp mang nét gì đó gọi là nghiêm nghị, gọi là chết chóc.

/Tại Hưởng/ Phải giải quyết thật nhanh để còn trở về

Nhìn bóng anh xa khuất mấy người kia mới lẩm bẩm

- Không hiểu người cậu chủ đó thế nào mà anh hai....

- Làm cho chị Minh Nguyệt bị trừng phạt nặng vậy! Lại còn anh Chí Mẫn và tất cả anh em trong biệt thự đều xử lý hết... Chứng tỏ cậu ta không phải người tầm thường đâu!

- Sao người ở công ty lại nói cậu ta rất ngốc?

- Biết đâu cái thứ đó đang giả tạo thì sao? Nếu không... tin anh hai bị thương được giữ kín như vậy... Sao lại lọt ra ngoài được???

- Cậu ta đúng là con hồ ly mà

- Và đang mê hoặc anh hai đến điên đảo.

- Mong sao anh hai sớm biết rõ bộ mặt thật của cậu ta.

- Thế chúng ta đứng đây làm gì?

- Bảo vệ cái con hồ ly đó!

- Hồ ly thì cần bảo vệ sao?

- Ý cậu là...

- Kệ xác nó! Chúng ta làm một bữa đi! Mình đói lắm rồi! Anh hai đi giải quyết chuyện kia còn lâu mới về? Chứ ăn cơm viện mình không nuốt nổi!

- Ừm! Cũng đúng! Mà không biết cậu ta bị làm sao mà anh hai lo dữ vậy?

- Kệ xác nó đi! Quan tâm làm gì cho mệt! Mong sao bị bệnh mà chết luôn đi!!

- Làm cho bao nhiêu anh em trong bang bị tội oan, thật đáng ghét...

- Thôi nghĩ làm gì cho mệt! Mình đi ăn thôi!

Nói xong mấy người bỏ đi hết. Dù sao họ cũng chẳng thích gì người cậu chủ này. Mới đến đã làm loạn lên rồi.

Trong lòng họ cũng không hề muốn công nhận cậu là cậu chủ của mình. Chẳng qua đến đây là lệnh của anh hai mà thôi. Anh hai đi rồi họ cũng chẳng ở đây làm gì?

Trong phòng bệnh, một lát sau thì Chung Quốc mệt mỏi tỉnh dậy. Cậu mơ màng nhìn khắp gian phòng thì khẽ nhíu mày

/Chung Quốc/ Đây rõ dàng không phải là nhà mình rồi. Mình đang ở đâu thế này? Nơi này lạ quá! Rõ ràng vừa rồi mình đi khám bệnh với chồng mà!

Hình như mệt quá còn bị ngất nữa! Tên đáng ghét đó đâu rồi! Đừng nói là bỏ mình ở nơi này về rồi đó nhé!

Cậu cố gắng nhìn kỹ một lần nữa xem thấy anh có sót ở chỗ nào không! Nhưng không gian vẫn yên lặng buồn thiu.

Nghĩ rằng anh ra ngoài có việc gì đó lên cậu lại ngồi chờ... Chờ mãi... Chờ mãi... Mà vẫn chẳng thấy anh đâu.

Bất giác nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi.

Hức! Cậu ghét nhất là phải một mình ở nơi lạ lẫm... Nó thật sự rất buồn và cô đơn.

Cậu giận anh rồi đó! Sao đi mãi mà không thấy trở lại! Ngồi thu lu trên giường nghịch ngợm mọi thứ chán tay, bỗng nhiên bụng réo lên vì đói.

Cậu giật mình xoa xoa bụng bây giờ cậu mới nhớ ra một điều vô cùng quan trọng... Nếu cậu nhớ không nhầm... Hình như cậu đang mang thai thì phải.

Nghĩ đến đây môi cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc, thật ra cậu cũng thích có em bé lắm... Sau này sinh con ra... cậu sẽ có người chơi cùng, không cần phải phiền tới tên chồng suốt ngày bận rộn kia nữa.

/Chung Quốc/ A! Sao tự nhiên đau bụng thế nhỉ? Hay con đói rồi? Ba xin lỗi! Đừng làm ba đau nữa! Để ba đi kiếm gì đó cho con ăn!

Hay mình ăn khoai nhé! Sáng nay mới được ăn một củ giờ vẫn còn thèm quá à!

Chẳng biết là do cơn đói bụng hay đau bụng xúc tác, kèm theo cơn thèm ăn khoai tăng nhanh đột ngột... Không do dự cậu phi thẳng xuống giường, với lấy cái túi xách, diện luôn bộ quần áo bệnh nhân rồi vội vàng mở cửa ra ngoài nghe theo tiếng gọi dạ dày.

Đứng bên ngoài, nhìn hai hành lang sâu hút, cậu không biết phải đi đường nào nữa.

Đứng ngơ ngác một hồi, cậu quyết định ôm bụng đi về phía trước.

Đi được một đoạn cậu gặp hai người phụ nữ hình như cũng đang mang thai... Vì bụng họ rất lớn, vượt mặt luôn, cậu nhìn cái bụng lớn đó mà thoáng rùng mình, rồi lo lắng nhìn xuống bụng mình... Nhìn xong cậu thoáng mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.

/Chung Quốc/ May quá! Bụng mình không to như họ

Cậu nhẹ nhàng đi đến gần họ hỏi thăm. Chưa kịp hỏi gì đã vô tình nghe thấy câu chuyện của họ khiến cậu sững sờ tại chỗ

- Từ khi em có thai, chồng em suốt ngày bồ bịch bên ngoài, không còn quan tâm, chăm sóc em như trước kia nữa!

- Đàn ông bây giờ tệ lắm! Thay lòng đổi dạ rất nhanh, họ có người khác rất nhanh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro