Chap 87: Công ty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc sau khi thẫn thờ một hồi không biết phải làm gì tiếp theo.

Cậu mệt mỏi ngưới người nhìn hành lang xa tắp mà tâm buồn vô cùng.

Bụng đói cồn cào muốn ăn mà không được.

Thở dài đưa tay xoa xoa lên bụng, như để an ủi vuốt ve... Đã trót có rồi thì cũng không nên oán trách.

Không muốn ở lại nơi đáng ghét này chút nào, cậu quyết định đứng dậy đi theo lối trước, vừa đi vừa hỏi đường, mù mờ cũng lần ra khỏi bệnh viện rộng lớn này.

Và đích đến là công ty của ba cậu. Dù sao trong mấy người ba cũng là người thương cậu nhất.

Nên đến chỗ ba vậy, lúc này cậu không muốn về nhà chút nào cả. Ra đến ngoài cổng lại thấy có một hàng bán khoai lang... Tuy khoai luộc chứ không phải nướng nhưng có còn hơn không... Cậu mừng rỡ, hí hửng mua liền một túi lớn.

Ngồi trên xe taxi, cậu sung sướng tí ta tí tởn ăn khoai ngoan lành.

Mà không hề để ý đến ánh mắt tò mò của bác tài xế.

Xe dừng ở trước cổng công ty ba. Cậu trả tiền rồi đi thẳng vào trong.

Vào trong đại sảnh ai cũng đều khá bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên nhìn cậu. Nói sao không ngạc nhiên... Con trai chủ tịch đầu tóc thì bù xù, lại mặc đồ bệnh viện, tay phải xách một cái túi to, tay trái thì cầm một củ khoai môn khá bự, và đang trong hành trình xử lý hết nó, mồm miệng thì toàn khoai là khoai...

Bình thường họ đã thấy cậu không bình thường rồi. Nhưng bất bình thường đến thế này quả đúng là lần đầu tiên. Đúng là cậu dọa bọn họ khinh hồn rồi.

Sau một màn chào hỏi đến mệt mỏi. Chung Quốc cũng đến được phòng ba mình

*Cốc, cốc , cốc*

- Vào đi!

- BA!!

Chung Quốc xụ mặt bước vào mong được ông quan tâm. Ai ngờ vừa bước vào đã thấy ba mình ngập đầu trong đống giấy tờ, chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.

Cậu buồn bực đi đến gần bàn làm việc... Để ông nhận ra sự có mặt của mình

- Ba!

- Ừm!

- Ba đang làm gì thế?

- KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ THÌ CÚT RA NGOÀI!

Tiếng quát kinh thiên động địa của ông khiến cậu giật nẩy mình cảm giác hụt hẫng tủi thân đan xen nhau.

- Oaoaoa huhuhu

Tiếng khóc nức nở của cậu khiến người cha bận rộn giật mình vội ngẩng đầu lên... ông khá ngạc nhiên, lẫn bất ngờ khi nhìn thấy người trước mắt

- Chung Quốc ! Sao con lại ở đây??

- Huhuhu

- Sao tự nhiên lại khóc rồi! Ngoan không khóc nữa nào.

- Huhuhu. Là ba mắng con mà! Huhuhu! Ba mắng con!

Thấy cha hỏi vậy, cậu càng tủi thân khóc.

Ba cũng giống như mọi người không thương cậu nữa rồi.

Chẳng ai thương cậu cả, cậu bị bỏ rơi thật rồi huhuhu. Người cha thì khá bất ngờ với câu trả lời hết sức phi lý của con trai. Ông mắng cậu hồi nào, ông còn không biết cậu đến từ khi nào nữa cơ.

Mãi đến khi nghe cậu khóc om xòm thì ông mới giật mình ngẩng lên mà.

- Ba mắng con hồi nào? Giờ ba mới biết là con đến mà!

- Ba nói dối! Ba vừa mắng con xong mà huhuhu.

- Thôi được rồi! Đừng khóc nữa! Điếc tai quá! Ba nói gì mà con bảo ba mắng con?

- Hức hức... Ba bảo là... Không có chuyện gì thí cút ra ngoài... Hức hức... Ba đuổi con.

- Thôi chết! Ba xin lỗi! Không phải ba đuổi con đâu. Tại dạo này công ty mới xâm nhập vào lĩnh vực Điện ảnh. Nên ba phải để tâm đến nó nhiều hơn. Đang xem lời thoại buột miệng nói ra đó mà. Chứ không phải mắng con đâu! Thật đấy!

Thấy cậu con trai yêu vẫn nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, ông phải lấy bằng chứng cụ thể ra cho cậu xem... Cho dù biết là 80% nó sẽ bị xé hoặc bóp nát.

- Con nhìn đi! Trong tờ kịch bản này có đoạn đó đây này *chỉ chỉ vào*

-Sau khi xem xét đính chính lại sự thật. Cậu mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Ông thấy vậy thì phát hoảng, con trai ông thay đổi thế này từ bao giờ vậy?

- Con trai sao lại khóc nữa rồi!

- Hức hức. Ba! Hóa ra ba vẫn thương con đúng không?

- Đương nhiên là ba luôn yêu thương con rồi! Giờ trả cho ba tờ kịch bản đó đi!

- Giờ chỉ có mình ba thương con thôi! Ngoài ba ra không có ai thương con cả hức hức hức.

- Con nói gì lạ vậy! Mọi người ai cũng yêu thương con mà!

- KHÔNG! Chẳng ai yêu thương con cả!

- Con lại có chuyện gì buồn rồi đúng không?

Cậu không trả lời mà chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Bây giờ ông mới kịp nhìn kỹ lại cậu con trai cưng yêu này... Đầu tóc bù xù, quần áo bệnh nhân.
Nhìn đến đây ông mới thoáng nhíu mày... sao lại mặc áo bệnh nhân?

Nhìn kỹ con trai chằm chằm ông mới phát hiện ra dạo này con ông rất gầy, trông tiều tụy hẳn đi.

Nỗi lo lắng ngập tràn không ngừng dâng lên

- Chung Quốc con đang nằm viện?

*gật gật*

- Con bị bệnh gì vậy?

*lắc lắc*

- Không bị bệnh sao lại nằm viện. Thế con rể đâu?

- Huhuhu...Anh ta bỏ con rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro