Chap 91 : Hỏi tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết vợ yêu đang ở nhà bố mẹ vợ nên anh cũng yên tâm phần nào.

Khẽ liếc mắt nhìn qua bọn đàn em một cách lạnh lùng

- Khôn hồn thì về bang nhận hình phạt đi! Một lũ vô dụng!

Nói xong anh quay lưng bước đi thẳng ra ngoài. Lạnh lùng đúng chất soái ca ngôn tình.

Dù sao vợ ngốc hờn giận không thèm ăn gì cũng đáng lo đây! Nghĩ một lát anh liền quay xe trở về nhà ...

Vội vội vàng vàng vào nhà, rồi vội vàng đi ra.

Khi bước ra khỏi nhà trên tay anh là một túi khoai lang nướng và một túi dâu tây lớn.

30′ sau khi tay xách nách mang, anh có mặt ở nhà ba mẹ vợ.

Vừa bước vào phòng khách đã thấy hai người ngồi trên ghế sofa như đang đợi ai đó. Anh nhẹ nhàng từ tốn đi lại gần chào hỏi

- Ba mẹ!

Nghe tiếng chào của anh, cả hai cùng nhìn anh nhíu mày, rồi vào chủ đề chính luôn

- Ừ! Thế làm sao lại cãi nhau?

Nghe câu hỏi này, anh khẽ nhíu mày, rồi bình thản trả lời

- Bọn con không có cãi nhau ạ!

- Không cãi nhau?! Thế sao nó lại khóc nức nở chạy đến chỗ ba!

Đã thế cò diện nguyên một bộ quần áo bệnh viện?

Ông Jeon bực bội nói. Dù sao cũng là một người cha hết mực yêu thương đứa con độc nhất này, không nổi đóa cho anh là may.

- Lại còn không chịu ăn gì nữa! Nói ăn gì cũng lặng im rồi lắc đầu là sao???

Bà Jeon lo lắng thắc mắc, khổ nỗi đứa con trai độc tôn lại đâm ra dở dở ương ương thế này.

- Vợ con đang có thai!

- Có thai???

Câu trả lời của anh khiến hai ông bà vô cùng sửng sốt. Con rể nói như vậy nghĩa là...

- Vâng! Ba mẹ sắp lên chức ông bà ngoại rồi!

Nghe đến thế hai ông bà mừng ra mặt, ai cũng hớn hở vui mừng. Cuối cùng thì họ sắp có cháu bế rồi... cứ mong mãi. Chỉ sợ cậu lại không thích anh... giờ thì tốt rồi.

- Haha. Chuyện tốt, chuyện tốt.

Đang cười vui vẻ, thì ba cậu chợt nhớ ra vấn đề quan trọng... Tình trạng của con trai lúc này!

- Thế sao nó lại mặc quần áo bệnh nhân, rồi còn khóc nức nở nữa. Không được nói là không có liên quan...

- Dạ... Tại vợ con sức khỏe không được tốt, nên con đưa em ấy nằm viện.

Lúc em ấy ngủ, ở công ty lại có việc quan trọng phải giải quyết gấp nên trong lúc em ấy ngủ con đành phải đến công ty. Chắc là lúc tỉnh dậy không thấy con đâu nên vợ con mới hờn giận bỏ đi... Cũng may là em ấy đến tìm ba.

Ông nhìn con rể một hồi, xem chừng không tin tưởng lắm

- Thế sao nó lại bảo anh có người khác bên ngoài, phản bội nó?

Nghe bố vợ nói vậy Kim Tại Hưởng bất ngờ vô cùng.

Sao cơ? Cái gì? Nói anh có người khác? Trong cái đầu nhỏ bé xinh xinh của em lại nghĩ ra điều gì linh tinh nữa đây hả vợ ngốc.

Anh nhìn ba mẹ vợ một hồi, rồi chân thành nói

- Ba mẹ có tin không?

Hai người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm đạm, cương nghị chính chắn và không kém phần chân thật này trả lời

- Không tin!!!

Dù sao con rể theo đuổi con trai mình bao lâu, quan tâm, chăm sóc, bảo vệ cẩn thận thế nào thì họ là người rõ nhất.

Đó còn chưa nói đến anh đã giúp đỡ công ty họ biết bao lần thoát khỏi nguy cơ phá sản. Giờ đây công ty đang trên đà phát triển thế này cũng là do có anh chống đỡ, dọn dẹp các đối thủ cạnh tranh khác giúp họ...

Nghe ba mẹ vợ nói vậy anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may ba mẹ vợ còn tin tưởng mình

- Cảm ơn ba mẹ! Bây giờ con có thể lên thăm vợ con được chưa ạ?

- Ừ! Nhưng nhớ phải dỗ dành cẩn thận đấy. "Phụ nữ" có thai rất dễ bị tổn thương, lại hay suy nghĩ tiêu cực.

- Con phải dịu dàng, cố gắng nhường nhịn nó nhé! - Mẹ vợ cẩn thận nhắc nhở

- Dạ vâng! Con nhớ rồi!

Con lên phòng đây ạ!

- Ừ! Nhớ ép nó ăn cái gì đi! Từ sáng đến giờ nó chưa ăn gì rồi.

- Vâng!

Nói xong anh xách theo túi khoai lang nướng và dâu tây nhẹ nhàng bước lên phòng vợ.

Tuấn Chung Quốc dậy từ sớm, đang nằm nghĩ vẩn vơ, nghe có tiếng mở cửa thì giả vờ nhắm mắt lại, coi như mình đang ngủ, để người kia biết ý mà ra ngoài sớm.

Bây giờ cậu chỉ muốn một mình thôi, không muốn bị ai làm phiền chút nào cả.

Nhắm mắt nằm im, vểnh tai lắng nghe. Cậu có thể nghe thấy người đó đang rất nhẹ nhàng đi về phía giường, hình như còn đặt thứ gì đó lên bàn nữa.

Người đó đứng trước giường thì dừng lại... Trong không gian yên tĩnh cậu còn nghe thấy tiếng thở dài...

Một lát sau trán cậu có thứ gì đó mềm mềm chạm vào, sau đó là đến mũi, hai bên má còn cảm nhận được sự run rẩy phát ra từ thứ đó, nó rất mềm, rất nhẹ nhàng, hình như cô còn nghe thấy hơi thở đều đều.... Sao giống như là có người đang...

Nghĩ đến đây tim cậu đập thình thịch, chẳng lẽ là...

Chưa kịp nghĩ hết thì môi cậu bị thứ đó chạm vào... thật nhẹ nhàng , mềm mại pha chút ngọt ngào.

Cậu còn đang ú ớ không biết phải phản ứng thế nào... Thì môi cậu đã bị tách ra, sau đó là có thứ mềm mềm chui vào...

Tuấn Chung Quốc giật mình mở choàng mắt, và tức giận...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro