Chap 94 : Ăn khoai liệu có khôn lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng thấy vợ yêu cứ nức nở như vậy , thì hối hận lắm. Khổ nhỡ ăn mất rồi thì làm thế nào nhưng chẳng dám mở miệng nhận là mình trong lúc mải ăn mà quên mất.

Vội ôm cậu vào lòng cố gắng dỗ dành

- Ngoan! Để anh bảo người làm mang khoai đến cho em là được mà! Khoai để qua đêm ăn đau bụng đấy! Ăn khoai mới thích hơn! Nha?

Thấy anh nói vậy, cậu cũng thấy bùi bùi tai, dạo này đã hay bị đau bụng rồi, ăn thứ đó vào nhỡ đau bụng hơn thì chết. Dù sao ăn khoai mới nướng xong cũng ngon hơn, lại còn nóng nóng cầm ấm tay. Nghĩ vậy cậu liền bảo

- Vậy thì phải bảo họ nướng nhanh nhanh lên đấy nhé! Em đói lắm rồi!

- Em đói rồi à?

*Gật... Gật...*

- Vậy ăn tạm thứ gì đó nhé! Em muốn ăn gì?

- Em muốn ăn thịt người. Yahhhhhhh..... Á...

Nói xong cậu xông đến, kéo đầu anh xuống, rồi cắn mạnh lên môi anh... Một phát đau điếng đến bật máu...

Khiến anh trở tay không kịp, đành trơ mắt ra nhìn cậu gặm mình

- Em làm gì vậy? Sao tự nhiên lại...

- Anh đừng nói là anh không có tội gì nhé! Đừng tưởng em không biết gì?

- Thôi được rồi! Bây giờ em muốn ăn gì?

Anh vội lảng sang chuyện khác, không tý nữa trở thành bao đệm thịt thì chết! Không khéo còn ảnh hưởng đến bé con nữa

- Không muốn ăn gì hết!

- Thôi! Cho anh xin lỗi! Em chịu khó ăn chút gì đi, không đói là khó chịu lắm!

- Không muốn ăn hết!

- Bây giờ em thử nhắm mắt lại và nghĩ đến thứ mà mình thích đi!

- Không thích! Mà sao anh còn ở lỳ đây làm gì? Ra ngoài!

Đang vui vẻ, tự nhiên Tuấn Chung Quốc trừng mắt, chỉ tay ra ngoài cửa đuổi khách khiến Kim Tại Hưởng cũng phải choáng váng sốc vì sự thay đổi đột ngột của Chung Quốc.

Anh tuy rất ngạc nhiên, nhưng vẫn phải cố gắng hồi phục khẩn cấp, gia sức nài nỉ cậu vợ mưa nắng thất thường này!

- Cho anh ở lại đi mà! Khoai sắp đến rồi em không ăn khoai nữa sao?

- Có ăn! Anh cứ ra ngoài! Bao giờ có người mang đến thì mang vào đây cho tôi!

- Sao cứ đuổi anh ngoài vậy? Thế em ở một mình không buồn à? Mà em đuổi anh ra ngoài ... Thế em ở trong đây làm gì?

- ĐI TẮM!!!

- Đi tắm!?! *mắt sáng rỡ*

- Bây giờ thì anh ra ngoài ĐƯỢC CHƯA???

- Thôi! Em đang mệt để anh ở lại tắm cho em nhé!

- Mơ đi! Ra Ngoài!

- Chung Quốc này!

- Gì???

Trong khi cậu đang hếch mặt lên nhìn anh, thì anh đã xông vào ôm chầm lấy

- Mình đi tắm thôi!

Nói xong anh ôm chặt lấy, rồi bế luôn cậu vào trong phòng tắm... Khiến cậu trở tay không kịp

- Bỏ em ra!

- Em mà còn giãy nữa, chẳng may bị ngã thì đừng trách anh.

- Anh!

- Nằm yên đi! Em đang mệt để anh tắm cho! Tắm xong còn đến bệnh viện khám lại nữa!

- Đến bệnh viện???

- Ừ!

- Anh thích thì đi mà đến một mình, tôi không đi đâu!

- Không được khó bảo như vậy! Em hãy nghĩ đến con một chút đi! Con đang yếu như vậy, mà em lại cứ như thế này! Nhỡ con có mệnh hệ gì thì sao?

- Mặc kệ tôi! Nói đi nói lại anh chỉ quan tâm đến con anh thôi chứ gì? Hức hức. Bây giờ tôi chẳng là gì nữa rồi! Hức hức.

- Không phải! Em lại hiểu lệch lạc đi đâu nữa rồi! Con cũng là con của em mà! Anh thương em nhất, con đứng thứ hai.

- Anh nói dối! Tôi không tin anh đâu! Anh vừa ép tôi phải nằm viện vì đứa bé xong đấy thôi! Rõ ràng anh thương nó hơn tôi.

- Em thật là...

/Tại Hưởng/ Biết trước thế này không nên để em có con sớm có lẽ tốt hơn

- Anh hỏi em nhé!

- Ừm!

- Bây giờ con mệt, thì em có mệt không?

- Có!

- Con đau em có đau không?

- Có!

- Con đói em có đói không?

- Có!

- Thế nỡ con có mệnh hệ gì, thì em có sao không?

- .....

- Anh thật sự rất lo cho hai ba con!

-......

- Ngoan ~ Nghe lời anh đi nhé!

- Vậy... Đến bệnh viện khám rồi về luôn nhé! Không lấy máu, không nằm viện nhé!

- Thế nhỡ lúc đó bác sĩ nói con sắp rời bỏ chúng ta! Bắt buộc phải nằm viện mới giữ được con thì em tính sao?

- Thì em sẽ đi theo con luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro