Chap 96 : Khám hay nằm luôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tắm xong một cách 'trong sáng' nhất có thể cho cậu anh nhẹ nhàng bế cậu xuống phòng ăn... Anh muốn đưa cậu xuống đó có khuây khỏa tinh thần, thư giãn đầu óc, chứ cứ nằm trong phòng lắm lại buồn chán, rồi suy nghĩ linh ta linh tinh, không cẩn thận anh còn bị mắc tội oan nữa...

Tuy phụng phịu không muốn ăn cho lắm, nhưng bị anh ép cậu vẫn phải hậm hực nghe lời...

Kim Tại Hưởng vừa bế Tuấn Chung Quốc xuống phòng ăn... Ba mẹ cậu nhìn thấy cũng hồ hởi vui vẻ hẳn lên...

- Con trai yêu xuống rồi đó hả? Tối qua con có ngủ ngon không? Cháu mẹ có làm con khó chịu gì không?

Cậu đang bực bội khi vừa bị ai đó làm chuyện gì đó mà ai cũng biết là chuyện gì..., nhưng vừa nghe thấy lời hỏi thăm của ba mẹ, tâm trạng cũng đỡ hơn phần nào... bèn nhoẻn miệng cười ...

- Dạ! Con ngủ ngon ạ! Nhưng mà...

- Mà sao??

- Không biết ai đó đã ăn mất khoai của con?? Hức hức...

Nghe con trai mếu máo nói vậy, hai ông bà khẽ liếc mắt nhìn Tại Hưởng đầy tò mò... Anh cũng ngại ngại, sợ ba mẹ vợ biết mình chính là người ăn tranh phần của vợ nên vội an ủi để cậu im lặng cho anh nhờ

- Anh đã nói rồi ăn khoai qua đêm không tốt rồi mà! Yên tâm đi lát nữa người làm sẽ mang đến thật nhiều khoai cho em! Đừng buồn nữa!

- Nhưng họ sắp mang đến chưa? Em đói quá à??

- Đói thì ăn tạm thứ gì đã đó nhé! Rồi tý nữa ăn khoai sau!

- Đúng đó! Mẹ đã làm rất nhiều món ăn ngon để con tẩm bổ! Con chịu khó ăn một chút nhé! Ăn để bé con còn lớn nữa chứ?

Nghe nói vậy cậu khẽ nhìn xuống bụng mình rồi gật nhẹ đầu...

Dù sao bảo bối đang đói, cũng phải cho ăn một chút... Nếu không cậu sẽ đau bụng đến chết mất! Mỗi lần bảo bối của cậu có bị làm sao, cậu càng đau gấp nghìn gấp vạn lần. Nói vẫn thôi dù sao bảo bối cũng là kết tinh của anh với cậu, là giọt máu của anh.

Vào đến bàn ăn, vì ngại có ba mẹ ở đây nên anh không thể để cậu ngồi trong lòng mình được, đành để cậu ngồi sang ghế bên cạnh.

Ban đầu cậu cũng nhăn mặt khó chịu, nhưng thấy anh nhìn sang ba mẹ, chẳng biết là có hiểu hay không... thấy cậu cũng im lặng, gẩy gẩy thức ăn mà anh gắp sang... Vừa gẩy vừa nhìn ra ngoài cửa chính như ngóng trông...

Thấy cậu vẫn ngồi bần thần không chịu ăn, anh đành gắp một miếng thịt bò đưa đến miệng cậu...

- Em ăn một chút đi nào?

Nhìn anh rồi lại nhìn miếng thịt bò... Tuy không ghét, nhưng cũng không thích một chút nào... Cậu lắc đầu mở miệng ra từ chối... Chỉ có điều vừa mở miệng ra chưa kịp nói gì, anh đã nhanh chóng đút luôn miếng thịt vào miệng cậu, làm cậu ú ớ không nói lên lời, cứ 'ưm, ưm' trong miệng

- Em ăn một chút cho con khỏe! Chỉ ăn mỗi khoai làm sao có đầy đủ chất dinh dưỡng cho con lớn được.

- Nhưng mà không muốn ăn!

- Ngoan! Chịu khó ăn một chút! Coi như là vì con đi được không?

- .......

Nhìn hai vợ chồng trẻ tình cảm, lại thấy con trai được chồng chăm sóc như vậy... Bố mẹ cậu cũng phần nào yên tâm, tin tưởng... từ lúc anh theo đuổi cậu, họ đã bị anh làm cho xiêu lòng từ lúc nào không hay liền tin tưởng gửi gắm đứa con trai quý tử này cho anh. Nghĩ lại thấy bọn họ thật sáng suốt.

Không ai bảo ai, họ đều ăn nhanh, rồi rút êm để lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ... Già rồi cũng có ý có tứ để dành thời gian cho bọn trẻ chứ.

Chung Quốc vừa ăn vừa nhìn Tại Hưởng mếu máo nài nỉ

- Em không ăn nữa đâu, chán lắm rồi! Lại hơi buồn nôn nữa!

Tại Hưởng nhìn cậu chằm chằm rồi nói với giọng nghi ngờ

- Có thật là buồn nôn không??

Thấy anh hỏi vậy cậu lảng mặt đi nơi khác trả lời

- À ừm ... Thật!!!

- Hình như có người muốn ăn đòn thì phải???

- Em lo thật mà, anh không tin sờ thử mà xem!

Cậu cố gắng ưỡn hẳn bụng phình to ra cho anh sờ, nhìn bụng cậu là anh biết cậu đang giở trò, nhưng anh vẫn vui vẻ mắc bẫy... Hiếm lắm mới có cơ hội cậu cho sờ bụng tội gì không sờ... Tiện thử tăng thêm tình cảm cha con luôn...

Thấy anh sờ tới sờ lui mãi mà không chịu dừng, làm cậu cứ phải thở ra mệt chết được, bực bội dẫn đến cáu gắt

- Sao anh sờ lâu thế! Đã tin chưa?

Biết là cậu đã khó chịu nên anh đành miễn cưỡng dừng lại

- Ừ! Lo thật, tin rồi! Ăn xong rồi! Vậy mình đi bệnh viện thôi!

- Hả??? Hôm nay em mệt, hay để hôm khác đi nhé!

- Em mệt ?

- Vâng! 

- Vậy thì nằm viện luôn!

- Không!!! Vậy thì em khỏe rồi hahaha.

- Thế muốn khám hay nằm viện?

Mặt thì hằm hằm, mắt phượng sâu đăm đắm liếc nhìn khiến cậu sợ chết khiếp.

- Khám!!! Em không thèm chơi với anh nữa. Hức ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro