Chương 2: Xin Việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc sau khi quyết định bỏ trốn, cậu quyết định sẽ không đi đâu xa hết. Vì cậu nghĩ rằng nơi nguy hiểm nhất cũng sẽ là nơi an toàn nhất.

Thật ra cậu cũng đã nghĩ đến việc trốn ra nước ngoài, nhưng nếu ra nước ngoài, chỉ cần ba mẹ cậu kiểm tra giấy xuất nhập cảnh, thì sẽ biết cậu đi đâu ngay. Lúc đó bị tóm về nhà lấy tên kia là cái chắc.

Tốt nhất cứ ngay đây, không cần phải đi đâu xa cả. Cho họ tìm chán chê cũng không ngờ tới mình lại ngay bên cạnh họ.

- Đến khi nào tên kia lấy vợ, không đòi lấy ta nữa thì ta sẽ trở về.

Ôi mình thông minh quá, kế hoạch đúng hoàn hảo . Mình đúng thiên tài

Hiện giờ trên phố có một anh chàng mặc quầy jeans rách gối, áo hoody, trên miệng ngậm cây kẹo mút. Khuôn mặt thơ ngây, và đôi mắt trong sáng đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

Vì sống bên Mĩ 5 năm nên khi về Trung Quốc, mọi thứ đối với cậu đều rất xa lạ.

Tính cậu vốn rất nhát, nếu không vì hoàn cảnh này cậu sẽ không ra đường một mình đâu

Tuấn Chung Quốc đang nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Đột nhiên cậu thấy một chiếc màn hình tivi siêu mỏng lớn ở giữa trung tâm thành phố. Điều đáng nói ở đây là trên đó đang phát một mục tuyển nhân viên, đó là trợ lí riêng của chủ tịch tập đoàn Kim Thị.

Cậu thực sự rất tò mò, tập đoàn Kim Thị rất lớn, tập đoàn này xuất hiện ở mọi quốc gia trên thế giới. Ngay cả ở Mĩ thế lực cũng bành trướng. Mà ở đây là trụ sở chính nữa, không biết sẽ lớn thế nào?

- Hay là mình thử đi dự tuyển nhỉ? Cứ thử vận may xem sao, biết đâu lại được!

Sở dĩ cậu nghĩ như vậy là trước kia cậu học rất kém, chẳng có trường nào chịu nhận cậu cả. Ba mẹ cậu đành phải đưa cho sang Mĩ học cho bằng bạn bằng bè. Nhưng khi sang Mĩ cậu học cũng chả khá hơn là mấy, lúc nào cũng xếp bét lớp lại còn nợ môn liên tục.

Vậy mà không hiểu sao khi tốt nghiệp, cậu lại cầm tấm bằng loại giỏi đỏ chót trên tay, trong khi đó lớp cậu toàn bằng loại trung bình. Cậu cũng chẳng hiểu cái trường này chấm điểm ra sao nữa, chẳng lẽ học càng dốt càng tốt sao? Chắc là không phải rồi.

Cho nên cậu cho rằng số cậu rất may mắn

Mới cả bây giờ sống một mình rồi, phải tự lập kiếm sống nuôi bản thân thôi. Không ăn bám được ba mẹ nữa rồi.

Vì nghĩ như vậy nên cậu vội vàng mua hồ sơ dự tuyển vì mai là phỏng vấn rồi.

__một đêm ngon giấc của Kookie__

Sáng sớm hôm sau cậu thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, cậu vận một bộ quần áo công sở kín đáo và sang trọng.

Cậu bắt taxi đến Kim Thị. Vừa bước chân xuống, cậu không khỏi choáng ngợp.

Đúng không hổ danh Kim Thị. Công ty lớn quá nhìn hoa hết cả mắt

Tuấn Chung Quốc tự nhủ nhất định phải thành công, không cho phép thất bại.

Khi cậu vừa bước vào, công ty đông nghịt người đến phỏng vấn. Bỗng nhiên cậu toát mồ hôi, sao đông thế này

- Ôi mình nhụt chí quá, nhưng không được. Đã vào đây rồi thì mình phải cố gắng thành công. Tuấn Chung Quốc cố gắng lên, mình có vị thần may mắn luôn phù hộ cho mình mà. Hwating!!!

Sau khi trấn tĩnh lại, cậu từ từ bước vào trong đại sảnh, đến chỗ ngồi chờ phỏng vấn. Nghe thấy mọi người nói chuyện

- Nghe nói trợ lý trước của chủ tịch rất xinh đẹp tài giỏi, nhưng sao lại bị đuổi việc nhỉ?

- Nghe nói cô ta dám tỏ tình với chủ tịch nên bị đuổi việc

- Thì chủ tịch tuyệt vời thế cơ mà. Cậu thử hỏi phụ nữ ở đây đi. Nếu họ đến đây, không phải vì chủ tịch thì mình bé bằng con kiến.

Nghe vậy Tuấn Chung Quốc cũng muốn góp vui

- Chủ tịch này tuyệt vời thế cơ à?

Mọi người đều ngạc nhiên nhùn cậu

- Cậu không biết chủ tịch là ai sao? Nghe nói bây giờ còn cấm ai có ý định với chủ tịch Kim Tại Hưởng đó

- Sao vậy chị?

- Vì vợ tương lai của chủ tịch về rồi nên anh ấy không muốn cô ta lo lắng

- Em nghĩ đây là ý định của cô ta thì có. Chắc xấu quá nên không giữ được chồng mới đưa ra quyết định như vậy, để mọi người từ bỉ ý định quyến rũ chủ tịch. Chẳng thế sao chị trợ lý xinh đẹp kia bị đuổi việc. Đúng không?

- Đúng! Em rất hợp với ý chị. Em tên là gì? Trông em rất xinh nha

- Chị cứ đùa, em là con trai mà. Em tên là Tuấn Chung Quốc

- Chị tên Cúc Hoa, rất vui được làm quen với em. Chị đi trước nhé, chào em

- Vâng! Chúc chị thành công

Không được, nếu chị ấy thành công thì mình thất bại à? Không được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro