Chương 20 : Tên khốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, do hôm qua tâm trạng không tốt nên anh dậy khá sớm. Nhìn cậu vẫn ngủ say trong lòng mình và vết thương cũng nhẹ đi, vết thâm tím cũng mờ dần, khiến anh cũng an tâm phần nào.

Anh rất muốn được ôm cậu trong vòng tay mãi thế này. Nhưng hôm nay còn phải đến lễ đường kết hôn. Cho nên dù không muốn, anh cũng đành phải bế cậu vào phòng tắm còn tắm rửa cho cậu nữa.

Khi anh tắm sắp xong thì đột nhiên cậu mở mắt. Cậu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, thấy vậy anh vội vàng giải thích với cậu

- Anh chỉ muốn tắm cho em thôi, anh không có ý gì đâu. Em đừng sợ

/Chung Quốc/ Ngốc thì mới tin anh

Cậu không nói cả, lẳng lặng đứng dậy đi ra khỏi bồn tắm
nhưng cậu vừa bước chân đi thì cậu liền ngã khuỵu xuống vì đau

/Chung Quốc/ Nơi đó đau quá, tên đáng ghét đó. Hắn ta đã làm gì mình mà đến hôm nay vẫn đau thế này

Thấy cậu vì đau mà bị ngã xuống, anh đau xót vội đến đỡ cậu dậy

- Em không sao chứ? Có đau lắm không? Để anh bế em lên nhé!

- Tránh ra

Thấy anh sắp chạm vào mình, cậu liền hất tay anh ra. Cậu không muốn anh chạm vào mình

- Chuyện hôm qua...anh xin lỗi, anh sai rồi. Em có thể cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình không?

Cậu chỉ nhìn anh mà không nói gì, nhưng trong đôi mắt anh biết có bất ngờ, kinh ngạc, sợ hãi, căm ghét và đau đớn.

Anh biết tội anh gây ra cho cậu rất lớn nên anh không dám xin cậu tha tội. Anh chỉ dám xin cậu cho anh bù lại lỗi lầm của mình thôi.

Bị ngã nên cảm giác đau đớn hôm qua lại ùa về. Người cậu bất giác run rẩy sợ hãi. Vậy mà tên kia hắn ta còn giám đến gần cậu. Còn muốn cậu tha thứ nữa ư? Không có chuyện đó đâu.

Làm gì có chuyện làm tổn thương, chà đạp người ta xong lại đi xin lỗi? Tha lỗi cho anh ta để lần sau anh ta lại hứng lên làm đau cậu nữa à, cậu sẽ không tin anh ta đâu, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta đâu.

Nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm hận, sau đó cậu bám vào tường, men theo đó đi ra ngoài. Còn anh đứng chết lặng khi nhìn cậu khó khăn bước đi.

Vì đây không phải nhà cậu nên không biết lấy quần áo ở đâu mà mặc bây giờ.

/Chung Quốc/ Chẳng lẽ lại mượn đồ anh ta mặc tạm?

Cậu đang ngơ ngác không biết phải làm sao thì thấy anh đi đến một chiếc tủ rất lớn mở ra

- Trong đây là quần áo anh chuẩn bị cho em, em xem có bộ nào vừa ý không?

Thật sự nếu như bình thường thì cậu chẳng thèm đâu, nhưng nếu không mặc chẳng lẽ cậu cứ quấn mãi cái khăn cho anh ta ngắm? Suy đi nghĩ lại, người thiệt hơn vẫn là cậu. Nên cậu đành đến đó chọn tạm một bộ vậy.

Thấy cậu đi đến chọn đồ, anh vui lắm miệng cứ cười toe toét khiến cậu chỉ muốn tát cho một phát vào mặt. Mà công nhận quần áo anh ta chọn đẹp thật, kiểu dáng và màu sắc rất đa dạng, loại nào cũng có khiến cậu nhìn hoa cả mắt.

Do dự mãi mà không biết chọn bộ nào, như đọc được suy nghĩ trong đầu cậu. Anh bèn lấy một bộ vest màu xanh nước biển thẫm, kiểu dáng đơn giản, bên trong là chiếc áo sơ mi xanh da trời. Kết hợp hai tông màu chủ đạo xanh với nhau nhưng không hề làm người khác cảm thấy nhàm chán mà trái ngược lại còn tôn lên làn da trắng mịn của cậu.

Thật ra bộ này cậu đã ngắm rất lâu rồi, nhưng vẫn còn lưỡng lự.
Bây giờ anh đưa thì lấy luôn vậy, mặc xong còn chuồn. Không nên ở nơi nguy hiểm này quá lâu.
Khi cậu vừa mặc xong bộ váy anh liền nói

- Bây giờ anh đưa em đến lễ đường nhé!

- Đến đó làm gì?

/Chung Quốc/ tên khốn! ngươi đã hành hạ ta ra thế này rồi mà vẫn không muốn tha cho ta sao?

- Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn mà!

- Tôi ... Không... Muốn

- Anh có thể đồng ý với em mọi thứ. Nhưng chuyện này thì không thể được

- Lấy anh , thà tôi chết còn hơn

- Vậy ba mẹ em sẽ cùng chết với em đấy!

- Anh ...

- Em hãy suy nghĩ kỹ đi. Tôi đợi em bên ngoài.

Nói rồi anh đi thẳng ra ngoài, để mình cậu trong phòng đau đớn.
Cậu biết anh ta muốn lấy ba mẹ ra uy hiếp cậu. Tên khốn đó.

Hắn chỉ chiếm được thể xác cậu, chứ tâm hồn, trái tim cậu, thì sẽ mãi mãi đừng hòng có được.

Lấy thì lấy, xem hắn ta làm gì cậu nữa nào. Cậu thề cậu không tìm cách hành hạ lại hắn, cậu không phải là người.

/Chung Quốc/ OH MY GOD Ông trời ơi! Ông bất công vừa vừa phai phải thôi chứ.

Cậu bước ra ngoài liếc xéo anh một cái

- Đi thôi còn đứng đó làm gì?

Nghe câu nói đó của cậu anh vô cùng sung sướng. Cậu không biết anh đã lo lắng thế nào đâu. Anh rất sợ cậu sẽ không đồng ý vì anh không thể làm tổn thương cậu được nữa, nếu cậu không chịu anh sẽ phải giải quyết thế nào đây?

Bắt giam cậu ép cậu là người của anh ư? Như vậy chỉ càng làm cậu thêm ghét anh thôi. Nhưng không sao, tất cả mọi thứ đều đã tốt đẹp. Vì cậu đã đồng ý, cho dù là đồng ý trong gượng ép. Nhưng mà có còn hơn không.

Tên khốn! Rồi ngày tôi sẽ trả thù anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro