Chương 21: Đám cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường tới Lễ Đường, tâm trạng cậu vô cùng tồi tệ. Cậu không muốn nhìn thấy mặt anh nên đã xoay hẳn người nhìn ra bên ngoài.

Một bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở. Thật là đáng sợ! Mỗi người đều chạy nhảy bay bổng theo những suy nghĩ riêng của riêng mình.

Nhìn họ giống hai người xa lạ hơn là cặp vợ chồng sắp cưới.

Đến lễ đường vì biết cậu còn rất đau sau trận đêm qua nên anh liền bế cậu vào phòng thay đồ khiến mọi người cứ tròn mắt lên nhìn tò mò thích thú *bàn tán xôn xao*

Cậu nghe thấy những lời người ngoài thầm thì về mình mà như phát điên

/Chung Quốc/ ai cần hắn ta bế chứ, đúng mấy người rỗi hơi đi buôn chuyện nhà người ta. Suốt ngày lo chuyện bao đồng

Anh nghe thấy họ nói vậy tự nhiên trong lòng thấy vui vui, dù anh biết có ai đó đăng dùng ánh mắt đằng đằng sát khí lườm về phía anh đến cháy mặt.

Khi đến phòng thay đồ cậu còn ngượng hơn nhờ ơn huệ của cái đám dấu thâm tím trên người cậu biến cậu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người chỉ trong chớp mắt.

Sau khi mặc xong vest cưới, có chị stylist sau khi nhịn cười bụm miệng đến mắc không thể chịu được phải bật ra tiếng liền nói với cậu

- Chị biết! Hai vợ chồng rất yêu thương nhau, nhưng phải cố gắng nhịn chứ! Có muốn thì cũng làm ít thôi, sao lại điên cuồng thế này. Chờ đến tối nay vất vả như thế cơ à?

- Vợ chồng trẻ mà chị! Còn sung sức lắm. Không làm đủ là khỏi ngủ luôn hahaha. Đúng không em trai?

- Nhưng vết thâm lộ hết ra ngoài rồi, mọi người mà nhìn vào là biết ngay, như vậy thì không được hay cho lắm!

Nghe mọi người nói cậu ngượng chín mặt, vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Mặt cậu giờ này đã đỏ lựng hệt như hai quả cà chua.

Càng nghĩ cậu càng bực mình, tất cả đều tại tên đáng ghét đó, hắn ta cố ý làm họ sỉ nhục cậu mà.

- Tất cả đi hết ra ngoài. Từ ngày mai mấy cô không phải đi làm nữa. Ở nhà an dưỡng tuổi già thì hơn. Tôi không thuê mấy người không biết phận sự của mình

- Chủ tịch! Chúng tôi chỉ đùa một chút cho vui thôi. Chúng tôi không dám nữa đâu

- RA NGOÀI!
* lắc lắc, lôi kéo, thì thầm*

- Cậu Chung Quốc à, cậu làm ơn xin với chủ tịch tha cho chúng tôi đi. Tôi xin lỗi cậu mà
*Ngoảnh mặt làm ngơ như chưa thấy gì. Mắt chớp chớp mồm đớp đớp*

- Chúng tôi xin cậu mà, tôi mà mất việc thì lấy gì kiếm sống nuôi gia đình đây. Tôi còn mẹ già con thơ. Mẹ già thì đang nằm viện, con lớn mắc bệnh bại liệt tứ chi. Thực sự là tôi rất cần tiền thuốc thang. Tôi không thể mất việc được đâu cậu à

- Ra ngoài ngay cho tôi, đừng để tôi nói thêm lần nào nữa!

- Mấy người cứ ra ngoài đi, để tôi xin cho *nam mô na di đà phật *

- Vâng vâng vâng. Cảm ơn cậu.

- Anh đừng đuổi việc họ, bỏ qua cho họ đi

- Tôi không bao giờ nói đến lần thứ hai. Không tôn trọng em tức là không tôn trọng tôi. Sau ngày hôm nay sẽ có khá nhiều người mất việc

Đối với những cặp tình nhân yêu nhau thì đâu quả thật là câu khiến người ta phải trụy tim. Mà cậu ghét anh ta còn không hết nghĩ gì mà yêu chứ. Nhưng mà không thể phủ nhận rằng vẫn có một chút ... ấm áp len lỏi trong tim.

- Nhưng họ chỉ lỡ lời thôi mà. Anh lại muốn đuổi ai nữa?

- Đám buôn dưa lê, dưa hấu, dưa chuột ngoài kia

- Thì họ chỉ nói chuyện cho vui mà thôi, chứ có ý gì đâu

- Không cho phép! Chưa giết là may rồi đấy. Thôi em trang điểm đi, người trang điểm đến rồi kìa.

- Đồ độc ác nhà anh! Mỗi thế thôi mà cũng đuổi việc người ta. Lại còn dọa giết nữa

- Tôi không chấp nhận công ty của mình chứa chất những con sâu ngu ngốc.

Nói xong anh quay lưng bước đi khiến cậu cứng họng

/Chung Quốc/ Anh ta ghét người ngu ngốc, thế sao anh ta lại giữ mình lại nhỉ? Chẳng hiểu gì cả. thôi kệ đi, quan tâm làm cho mệt người ra

TRONG LỄ ĐƯỜNG

Sau khi nghe cha xứ nói một hồi phát buồn ngủ thì ông cũng dừng lại

- Kim Tại Hưởng! Con có đồng ý lấy cậu Tuấn Chung Quốc hứa sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp cho dù có giàu sang hèn nghèo, lên voi xuống chó, ốm đâu bệnh tật vẫn một lòng thủy chung son sắt yêu cậu ấy không?

- Con đồng ý

- Tuấn Chung Quốc! Con có đồng ý lấy anh Kim Tại Hưởng làm chồng hứa sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp cho dù có giàu sang hèn nghèo, lên voi xuống chó, ốm đau bệnh tật vẫn một lòng thủy chung son sắt yêu anh ấy không?

Đợi mãi mà không thấy cậy trả lời, cha xứ cùng mọi người đều rất sốt ruột. Chẳng lẽ cậu muốn từ chối anh mà không biết nói thế nào cho phải nên mới do dự như vậy?

Anh thấy cậu cứ cúi đầu không trả lời, bèn đến gần tai cậu nói nhỏ

- Chẳng phải em đã đồng ý lấy anh rồi sao? Sao lại không trả lời cha xứ. Em muốn đổi ý à?

Nhưng anh vẫn không thấy cậu động đậy cũng chẳng trả lời. Anh bèn cúi mặt xuống xem thử khuôn mặt đang cúi xuống kia ra sao rồi? Và điều anh nhìn thấy rất bất ngờ

Hai mắt cậu nhắm nghiền. Trời ơi! Đang ở nơi thiêng liêng hồi hộp, ở trong giờ phút cao quý nhất cuộc đời mỗi con người như thế này, mà cậu cố thể đứng ngủ ngon lành.

Anh không biết phải làm sao với đứa thỏ béo này nữa!

- Chung Quốc! Tuấn Chung Quốc! Em dậy ngay cho tôi!

Nghe thấy anh gọi lớn bên tai, lúc này cậu mới giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng gần ngàn thu, ngơ ngác nhìn anh và mọi người bằng cặp mắt trong veo khiến anh dịu lại chút ít

- Có chuyện gì thế? Sao mọi người nhìn tôi ghê vậy

- Cha xứ và mọi người đang đợi câu trả lời của em

- Trả lời gì cơ?

- Em mau nói: Con đồng ý đi!

- Con đồng ý

- Nhân danh chúa ta tuyên bố hai con là vợ chồng

- Hảảả?

Tiếng vỗ tay mừng rỡ của mọi người khiến cậu bừng tỉnh. Sao cậu lại dễ mắc lừa anh ta như vậy chứ? Bây giờ thì khổ rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro