Chương 29 : Phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe câu hỏi của cậu, anh sốc toàn tập, anh không ngờ vợ anh lại có tư tưởng không giống ai như thế.

- Sao em lại hỏi tôi như vậy?

- Thì ít nhất anh cũng phải cho tôi biết anh vứt xác ở đâu chứ? Để xem chỗ đó kín chưa, nếu chưa kín ta đi giấu chỗ khác. Còn nữa vì tôi là vợ anh, nếu anh bị bắt thì phải khai do một mình anh làm thôi nhé, tôi hoàn toàn không biết gì hết.

- Tôi tưởng em thích chủ tịch mình lắm chứ?

- Người chết rồi, thích cái quái gì được nữa. Bây giờ quan trọng là thủ tiêu vật chứng đi.

- Em cũng ghê gớm nhỉ ?

Vừa nói anh vừa dùng lưỡi liếm hết những đường máu đỏ tươi còn sót trên mặt cậu đi cho sạch

- Kiếp! Anh bẩn thế! Nhột! Đừng liếm nữa! Nếu không phải nguyên nhân sâu xa là vì tôi nên anh mới giết chủ tịch, thì tôi cho anh biết tay tôi, vào nhà đá mà ngủ với muỗi nhé

- Em ...

- Chủ tịch!

Anh chưa kịp nói hết câu thì bị một nhân viên vào làm phiền. Vì phòng trợ lý và thư ký gần phòng chủ tịch. Khi họ thấy trong phòng chủ tịch rầm rầm ồn ào.
Họ lại nghĩ chủ tịch đang hành hạ cậu con trai kia.

Tuy rất tò mò nhưng họ cũng không dám vào xem, mà chỉ rình mò bên ngoài, sợ vạ lây. Cho đến khi sóng yên biển lặng, họ mới xông vào xem thế nào?

Ai ngờ, vừa xông đến cửa bọn họ sốc toàn tập. Trong phòng chủ tịch bừa bộn kinh khủng, giấy tờ, mảnh sành, mảnh sứ vất tứ tung.

Nhưng sốc nhất là hình ảnh chủ tịch đang ngồi trên sôpha ... Và đang để cậu ngốc đó ngồi trên đùi mình, đã thế còn ôm hôn cậu ta âu yếm nữa chứ.

Có lý nào? Cậu ta vừa vào đây chưa tròn nửa tiếng, mà đã cuốn hút được chủ tịch rồi sao? Không biết cậu ta dùng chiêu gì câu dẫn đây.

Bọn họ còn đang mải suy nghĩ lung tung, thì nghe thấy tiếng quát lớn.

- Còn đứng đó làm gì? Mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho tôi.

Thấy anh đột nhiên quát bọn họ lớn như vậy, cậu giật mình quay lại lườm anh, rồi thì thầm vào tai anh. Hành động này khiến cho mấy cô gái đang dọn dẹp tức bốc khói

- Anh không mau chuồn đi. Anh nên nhớ anh không phải là chủ tịch ở đây đâu mà to mồm.

- Hahaha. Em thử nhìn biển tên trên bàn chủ tịch, xem người đó tên là gì?

- Xem nào ... Kim ... Tại ... Hưởng ... Ờ! Nghe tên này quen quen. Nhưng anh hỏi làm gì?

- Em nghe quen quen?

*cốc*

- Á! Sao anh lại cốc vào đầu tôi.
-
Em đáng ăn đòn lắm mà. Mình đi ăn thôi, em đói lắm rồi còn gì nữa.

- Á tôi nhớ ra rồi. Hình như đó là tên anh. Hahaha. Ở mà không đúng! Sao tên anh lại ở đó. Lại có cả anh cưới của chúng ta ở trên bàn nữa. Sao lại thế nhỉ?

- Em cứ từ từ mà nghĩ , nguyên nhân vì sao đi! Động não tí đi vợ

- Khó như vậy làm sao mà tôi nghĩ ra được, hay anh cứ nói với tôi luôn đi!

- Em! Sao em lại "thông minh" thế chứ.

- Quá khen! Quá khen hề hề

- Thế tôi hỏi em? Khi nãy họ vừa gọi tôi là gì?

- Chủ tịch!

- Thế đã biết anh là ai chưa?

- Ờ... Há... Hả... Cái gì cơ ... Ch ... Chủ ... t ... t ... tịch á 😨😨

- Thôi đi ăn cơm, anh đau đầu lắm rồi, không biết IQ của em được bao nhiêu nữa

- Hí hí tôi được 20. Mà này anh là chủ tịch thật à? Lạ nha? Anh làm cách nào mà từ dân đâm thuê chém mướn biến thành chủ tịch, dạy tôi với. Tôi cũng muốn là chủ tịch

- Em á! Đừng bao giờ mơ mộng hão huyền. Hãy ngoan ngoãn làm chủ tịch phu nhân đi.

Anh bế cậy ra ngoài trước con mắt kinh ngạc lẫn sửng sốt của mọi người. Cậu vẫn đang sốc khi biết anh là chủ tịch lên không hề hay biết tính sát thương của mình, cứ mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trong một tháng cậu bám đuôi anh đi làm. Là bao đau khổ , bao buồn vui, bao tức giận mà cậu đã gây ra cho anh. Cậu hết phá đông, tây, nam, bắc , không một ban phòng nào cậu không xuất hiện gây rối.

Vì cậu biết uy lực của chủ tịch phu nhân rất lớn. Cho lên cậu đã phá hủy rất nhiều hợp đồng bạc tỷ. Chẳng coi đối tác của anh ra thể thống cống rãnh gì, không cần biết công ty đó lớn hay nhỏ
Cứ không thích là cậu đuổi thẳng cổ luôn.

Nhất là ai lỡ chẳng may xinh hơn cậu, là ccậu cho về quê chăn vịt luôn. Cậu đi đến đâu là mọi người ngại gặp cậu đến đó. Trong công ty có một quy định mới mà mọi người ngầm hiểu với nhau.
Phải coi cậu như không khí, thà tăng ca chứ không đề cậu sờ mó vào bất cứ thứ gì cả, muốn làm gì thì làm nhưng không được phép đẹp hơn cậu. Nếu trót nhìn thấy cậu thì làm ơn hãy tránh xa vài mét.

Chính vì vậy cho lên bây giờ chẳng có ai nói chuyện với cậu cả nên cậu rất buồn. Mà có phải lỗi của cậu đâu, ai bảo mấy người đối tác cứ bảo cậu ngốc , nhân viên thì bảo cô như trẻ con chưa lớn.

Thấy họ bận thì cậu hảo tâm muốn giúp họ, chứ cậu có muốn phá hỏng hợp đồng đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro