Chương 6 : Chủ Tịch Đã Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc sau khi từ phòng giám đốc đi ra, cậu vô cùng tức giận

- Anh ta không nói có ai bảo anh ta câm đâu. Tự nhiên toàn nói linh tinh

/Chung Quốc/Ôi! Mình nhớ ba mẹ quá, muốn về nhà không về được

không biết tên đó sau khi mình bỏ trốn, hắn ta làm khó ba mẹ mình không, dọa giết họ hay không nữa

Mình lo cho ba mẹ quá. Hay nữa hết giờ làm, mình lén về thăm họ vậy

Tuấn Chung Quốc bước vào phòng làm việc với tâm trạng ngổn ngang, hết tức giận lại xen lẫn lo lắng buồn thương. Khiến mọi người trong phòng nghĩ là phen này cậu bị đuổi việc là cái chắc mà mừng thầm

Mang tâm trạng suy tư trong suốt giờ làm, khiến cậu chẳng làm được gì cả. Cũng may mọi người rút kinh nghiệm nên cũng không giao việc cho cậu nên công việc của cậu là thở dài, ăn lại ngủ ăn lại ngủ cho hết giờ.

Hết giờ làm, tâm trạng cậu buồn vui lẫn lộn bước về nhà.

Núp dưới lùm cây nhìn vào ngôi nhà thâm quen, cậu rất buốn chạy vào ôm chầm lấy ba mẹ nhưng cậu không dám. Ai biết được cậu vào đó rồi có ra được không.

Sao hôm nay nhà mình lại im ắng lại thường vậy nhỉ? Bình thường vui nhộn lắm

Đang suy nghĩ thì Tuấn Chung Quốc thấy Kim Tại Hưởng bước ra từ nhà cậu. Cậu run sợ nép sâu vào lùm cây

- Hắn ta! Là hắn ta! Tên độc ác sao ngươi lại vào nhà ta. Ngươi đã làm gì ba mẹ ta rồi.

/Chung Quốc/ nhìn mặt hắn đang sung sướng cười như tên điên thế này, chắc chắn không chuyện gì tốt lành. Nguy hiểm thật, phải chuồn thôi

Nghĩ đến đó cậu ba chân bốn cẳng chạy đi mất

- Anh hai về rồi

- Em ấy đâu?

- Về rồi

- Sao lại để em ấy về hả?

- Thì hết giờ làm rồi phải để cậu ấy về chứ? Giữ lại mà nghe chửi à? Anh cố gắng đợi đến ngày mai nhé

- Thế có biết em ấy ở đâu không?

- Dạ em chưa kịp điều tra

- Dạo này công ty thế nào rồi? Giấy tờ văn kiện tôi bảo làm đâu?

- Dạ! Chị hai hủy hết rồi

- Sao lại lôi em ấy vào đây?

- Là thật đó anh hai, em thấy bên phòng trợ lý nói. Họ bảo cậu ấy mang đi photo nhưng cậu ấy lại mang đi hủy

- Sao lại để con thỏ ngốc động vào giấy tờ quan trọng như vậy?

- Thì mọi người cứ nghĩ cái bằng giỏi kia là thật

- Một lũ ngốc, nhìn người như thế mà không đoán ra à. Mau nhanh chóng làm lại giấy tờ rồi nộp cho tôi

- Vâng

/Tại Hưởng/ Tuấn Chung Quốc, em giỏi thật đấy, vừa vào công ty đã nghịch như vậy rồi.

Nếu đây thêm một thời gian nữa, không biết em sẽ phá tan tàn công ty tôi ra như thế nào đây thỏ ngốc. Sau này tốt nhất lẽ rôi nên nhốt em nhà xem còn nghịch được nữa không?

Sáng hôm sau, Tuấn Chung Quốc thức dậy với tâm trạng rất tốt. Tuy hôm qua gặp nhiều chuyện như vậy nhưng không hiểu sao cậu ngủ rất ngon, một mạch tới sáng chả mộng mị gì cả

Cậu tới công ty với tâm trạng vô cùng phấn chấn. Hôm nay không biết công ty có việc gì mà phụ nữ thì cười tươi như hoa, túm năm tụm ba tám chuyện nghe chừng vui vẻ lắm. Mà hình như ai cũng rạng rỡ hơn thì phải.

Còn nam giới số ít thì bình thường, số nhiều thì mặt mày bí xị, còn số ít nữa thì vui vẻ một cách bất thường.

Cậu cũng chả hiểu xảy ra chuyện gì nữa, hôm qua vẫn thấy bình thường, hôm nay đã thay đổi như vậy rồi. Đúng là mấy người của thời tiết. Cho đến khi vào trong thang máy hóng chuyện cậu mới biết chuyện gì đang xảy ra.

- Cậu biết chuyện gì chưa? Chủ tịch về rồi đó

- Mình biết rồi! Hôm qua mình còn nhìn thấy anh ấy đến công ty nữa cơ

- Trông anh ấy vẫn đẹp trai, lạnh lùng, phong độ tuyệt vời nhỉ. Ước gì mình được anh ấy để mắt tới

- Ôi tình yêu của đời em

Đến bây giờ Tuấn Chung Quốc mới hiểu vì sao hôm nay công ty lại ồn ào náo nhiệt như vậy hóa ra là sự trở về của chủ tịch.

Không ngờ anh ấy lạisức công phá mạnh như vậy. Mình quá không biết chủ tịch đó tuyệt vời như họ nói không.

Nghĩ đến muốn xem mặt chủ tịch như thế nào, cậu vui vẻ đi về phòng chủ tịch. Ít nhất cũng phải chào hỏi chứ. Nhưng chưa đi được vài bước.

Cậu đột nhiên nhìn thấy hắn. Tên ác ma mặt lúc nào cũng lạnh lùng như tượng đang đi về phía cậu

/Chung Quốc/ thôi chết mình rồi, sao hắn ta lại đây? Làm sao bây giờ?

Tên độc ác đó hắn tìm đến tận đây rồi ư? Không được, phải chuồn thôi. Để hắn bắt được thì mình hết đời

Nghĩ đến đó, cậu quay đầu chạy mất

- Em đứng lại đó cho tôi

- Đừng có mơ. Ngu gì mà đứng lại để anh bắt chứ

Nói xong cậu co giò chạy mất hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro