Chương 7 : Chạm mặt tên độc ác ở công ty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này trong công ty đang diễn ra một sự việc khá thú vị, mà từ trước đến nay chưa từng có. Người chạy trước cắm đầu chạy trốn toán loạn, thỉnh thoảng vừa chạy vừa quay đầu lại xem người phía sau đuổi kịp chưa. Người phía sau vừa khó chịu đuổi theo vừa lo lắng cho người phía trước.


Tuấn Chung Quốc vô cùng sợ hãi. Cậu không ngờ hắn ta có thể tìm đến tận đây khiến cậu chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nên chỉ biết ra sức chạy trốn để thoát khỏi tên đó.


Kim Tại Hưởng thì vô cùng khó chịu, sao vừa nhìn thấy anh cậu đã vội vàng chạy trốn, anh có làm gì cậu đâu mà cậu lại sợ anh như sợ cọp vậy chứ. Nhìn cái kiểu chạy vụng về cắm đầu cắm cổ của cậu, anh bắt đầu lo lắng.


Được một lát, anh thấy cậu sắp đâm vào tường, vội nói


- Dừng lại đi, em đừng chạy nữa. Nguy hiểm đó.


- Dừng để anh tóm à? Đừng có mơ! Nguy hiểm gì cũng không nguy hiểm bằng anh


Nói xong, cậu tăng tốc đâm đầu về phía trước và bụp


- Aaaaaaa! Đau quá huhuhuhu cái tường chết tiệt này, mi không có mắt à huhuhu


- Em có sao không?


Kim Tại Hưởng nhìn thấy Tuấn Chung Quốc bị đâm vào tường. Anh vô cùng lo lắng, vội chạy tới xem cậu thế nào. Nhưng Tuấn Chung Quốc đang nằm dưới đất vật vã đau đớn nhưng khi nhìn thấy anh sắp đuổi kịp mình, cho dù đang đau cô cũng bò dậy cắm đầu cắm cổ chạy trối chết.


- Em đứng lại đi, bị đau như vậy còn cố chạy à!


- Không đứng, chết cũng không đứng


- Em giỏi lắm


Thế là cả hai cùng tăng tốc. Người chạy trốn, kẻ đuổi bắt. Được một lúc


- Tránh ra, tránh ra


*rầm*


- Aaaa đau quá. Xin lỗi anh nhé


Tuấn Chung Quốc do chạy quá vội nên nhìn thấy người đi tới không phanh kịp


- Chung Quốc, em có sao không? Đuổi việc tên đó cho tôi


/Tại Hưởng/ dám đi đường không mắt đâm vào em ấy


- Anh đừng đuổi theo tôi nữa, tôi mệt lắm rồi


- Vậy em về với tôi đi, tôi sẽ không đuổi em nữa


- Không bao giờ!


Mọi người trong công ty thấy vậy, đều bỏ hết việc ra ngoài hóng chuyện. Họ không ngờ vị chủ tịch đáng kính của họ lại bị mất hình tượng như vậy. Nhìn chủ tịch đang đuổi theo cậu trợ lý phá hoại kia với gương mặt tức giận, ai cũng nghĩ chắc cậu ta làm việc gì đắc tội với chủ tịch lắm khiến chủ tịch mới đuổi đến cùng như vậy. Thế là họ quyết định chạy ra giúp chủ tịch một tay để bắt cậu ta về trị tội. Cho nên mới có cảnh tượng trong một công ty lớn, bình thường rất nghiêm túc trật tự hôm nay lại diễn ra cảnh đoàn người nhốn nháo đang đuổi theo một chàng trai. Mà không hiểu sự giúp đỡ của họ là giúp anh hay giúp cậu nữa vì đúng lúc anh sắp bắt được cậu thì bọn họ cũng vội chen vào, ai cũng muốn bắt được cậu trước để lấy lòng anh nên không ai nhường ai dẫn đến tình trạng khá hỗn loạn khiến anh bị đẩy hẳn ra ngoài. Còn cậu thừa dịp mọi người nhốn nháo đã co chân chạy mất hút


- Mọi người đang làm gì vậy hả? Không làm việc ra đây làm gì?


- Chủ tịch, chúng tôi chủ muốn giúp người bắt cậu trợ lý phá hoại kia thôi mà


- Ai cho các người xen vào chuyện của tôi! Tất cả cắt năm tháng lương


- Hả? Chủ tịch ...


- Giải tán. Chí Mẫn, em ấy đâu rồi?


- Dạ! Đã chạy mất rồi ạ


- Cho người đuổi theo chưa?


- Dạ! Rồi ạ


- Vậy về phòng làm việc thôi


- Anh hai không đuổi theo chị hai nữa sao?


- Chưa phải lúc


/Tại Hưởng/ Tuấn Chung Quốc, em giỏi lắm. Dám trốn khỏi tôi một lần nữa. Em giỏi thì cứ trốn đi, tôi cho em trốn xem em trốn đường nào để thoát khỏi tay tôi. Lần này xem em chạy đâu cho thoát


Tuấn Chung Quốc sau khi chạy ra khỏi công ty, cậu cắm đầu tăng tốc chạy thẳng về nhà rồi trèo lên giường đắp chăn nằm thở


Cái tên độc ác đó sao hắn cứ phải đuổi cậu tới cùng chứ. Ôi! Mệt quá, lại còn đau hết người nữa. May là cậu hay chạy thể dục buổi sáng nên cậu đã cố hết sức và toàn mạng trở về. Nếu không chắc cậu đã ngất xỉu giữa đường rồi. Mà cái tên đó sao hắn không lấy người khác đi, sao cứ phải bắt cậu, truy đuổi cậu bằng được. Chẳng hiểu vì sao hắn muốn lấy cậu nữa


Vì yêu ư? Không thể vì cậu và hắn có quen biết gì đâu mà yêu với đương


Trời ơi! Chẳng lẽ là vì họ biết hắn ta là người lạnh lùng độc ác nên không ai thèm lấy hắn. Thế là hắn ép ba mẹ cậu phải gả cậu cho hắn, để hắn dễ dàng hành hạ tra tấn cậu cho vui cửa vui nhà.


/Chung Quốc/ Thôi đúng rồi. Ba mẹ ơi! Cho bị ép buộc thế nào ba mẹ cũng không được gả con cho hắn chứ.


Bây giờ mình phải làm thế nào để thoát khỏi tên sắc lang đấy bây giờ? Trời ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro