3. Bọn giàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


===================================
Ngoài kia nhiều ánh đuốc lập loè, soi rọi kiếm tìm. Thục Trinh nín thở, cầu trời cho thằng Minh đừng khóc. Nếu lúc này mà bị phát hiện thì coi như xong. Thục Trinh nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện.

- Tư Nghĩa, 50 đồng mày cũng lấy rồi, vậy mà mày đem giấu vợ mày, mày về thì ông sẽ tính sổ với mày.

- Tui lạy qua (1). Qua ráng giúp tui. Chớ bây giờ không kiếm được con Trinh, cả qua cũng bị ông hội đồng phạt.

Ba Dực nheo mắt, tát vào mặt Tư Nghĩa một cái.

- Mẹ nó! Mày dám uy hiếp tao?

- Dạ không! Qua giúp tui qua ơi.

Chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng thì Tư Nghĩa và bọn hạ nhơn nhà hội đồng cũng bỏ đi. Thục Trinh rón rén bò ra, ôm thằng Minh, tiếp tục chạy.

Một chút nữa thôi!

Chạy thật lâu, cuối cùng Thục Trinh cũng nhìn thấy mập mờ ánh đuốc phía xa.

Chạy nhanh đến, đã thấy một người đờn bà đứng chờ sẵn. Thục Trinh lem luốc, mặt đầy bùn đến nỗi chẳng nhìn ra ai là ai.

Quan sát cô, người đờn bà kia cất giọng.

- Mày là người quen của bà Tư phải không?

- Dạ, mợ, mợ (2) giúp con.

- Lên xe đi, nay tao trở lại thành phố, cho mày đi nhờ.

- Dạ, con đội ơn mợ.

Người đờn bà mặc một bộ bà ba, chiếc áo màu xanh đậm, quần màu nâu sòng. Ngó cũng không phải nhà giàu nhưng tuyệt không phải hạn nghèo rớt mồng tơi như Thục Trinh.

Cô theo chân bà leo lên chiếc xe ngựa, ngồi ôm thằng Minh mà nước mắt rơi lã chã.

- Con trai hả?

Người đờn bà kia nhỏ giọng hỏi. Thục Trinh lau nước mắt, gật đầu.

- Dạ, một tháng rồi mợ.

Nghe câu trả lời, người đờn bà cũng không hỏi nữa.

Xe chạy được một đoạn, thì đột nhiên ngừng lại.

- Ủa? Chuyện gì vậy mợ?

Người đờn bà không đáp lời chỉ nhảy xuống xe ngựa rồi vãy tay với Thục Trinh. Không biết chuyện gì, nhưng cô cũng không thể không xuống.

Thấy Thục Trinh ngoan ngoãn xuống xe, người đờn bà cười nói.

- Mày chạy qua cua quẹo phía trước là tới ga, đi thành phố thì nhanh đi.

Nói rồi bà cướp thằng Minh trên tay Thục Trinh. Bản năng người mẹ khiến cô không thể buông tay.

- Mợ, mợ làm gì kì vậy? Đây là con của con.

- Mày nghèo như vậy thì lo cho nó sao được. Để tao đem nó về nhà giàu.

- Mợ, con lạy mợ.

Hai ba tên đờn ông cao to từ đâu chạy lại kéo Thục Trinh ra khỏi thằng Minh. Thục Trinh yếu lắm rồi, một cơn gió cũng đủ quật ngã cô, vậy mà không biết từ đâu ra sức mà cô có thể giằng co với bọn đờn ông vai u thịt bắp kia.

- Trời ơi! Mấy người làm gì vậy, trả con cho tui.

Cố gắng chống cự thế nào thì cuối cùng người phụ nữ thường xuyên bị đánh đập, bụng không có hột cơm phải chịu thua trước thế lực đen tối.

Bọn họ hất Thục Trinh ngã ra đường. Người đờn bà liếc mắt, hét lớn.

- Tụi bây chạy lại nhà ông hội đồng Dĩ, nói người ổng tìm đang ở đây.

Quát bọn hạ nhơn xong, bà quay qua nhìn Thục Trinh đang bị hai người đờn ông khống chế, nằm vật ra đất.

- Tao chả biết mày là con nào, cái tên cái họ là chi. Tao chỉ biết bà Tư báo bả có thể cho tao đứa bé. Mà mày cũng gan trời lắm, lúc nãy tao nghe người ông hội đồng Dĩ đổ xô đi kiếm người đờn bà, bế đứa con, là mày chứ chi? Mày là con ở nhà ổng? Hay mày cắp tiền ổng mà ổng truy lùng mày ghê vậy?

- Mợ ơi! Con trăm lạy, ngàn lạy, mợ trả con lại cho con.

Người đờn bà vẫn nhỡn nhơ đứng nhìn Thục Trinh van cầu. Đột nhiên thằng bé khóc ré lên khiến bà ta lúng túng tay chân. Thục Trinh khóc mờ cả mắt.

- Mợ ơi, con con nó đói, mợ để con cho nó miếng sữa.

Người đờn bà có chút đắng đo, trong đầu bà ta có ý định giao thằng Minh cho Thục Trinh nhưng chưa kịp thì đã bị tiếng hí ngựa phía sau truyền đến làm giật mình. Người đờn bà vội quay đầu. Nhìn thấy xe ngựa lớn, bà ta xanh cả mặt.

- Trời! Sao bà đến sớm vậy.

Lẩm bẩm trong miệng, người đờn bà ôm thằng Minh chạy về phía xe ngựa.

- Bà ra sớm vậy bà?

- Đưa thằng nhỏ tao coi!

Thục Trinh rướn người nhìn về phía xe ngựa gần đó, từ chỗ này cô không thể nhìn thấy bóng dáng của người trong xe. Thục Trinh chỉ thấy đôi tay bà ta đưa ra lúc muốn bế thằng Minh. Làn da trắng ngần, trên cổ tay có đeo một chiếc vòng cẩm thạch xanh ngọc sang trọng.

Người trong xe bế thằng Minh xong, thì cho xe chạy một mạch. Người đờn bà kia liếc nhìn Thục Trinh, căn dặn bọn hạ nhân giao cô cho hội đồng Dĩ rồi cũng leo lên xe ngựa đi mất.

Thục Trinh nhìn theo xe ngựa mà cổ họng nghẹn ứ. Giá như lúc này cô có thể vùng chạy, cô muốn đuổi theo chiếc xe ngựa sang trọng nhưng lại "xấu xí". Bọn nhà giàu sống trong nhung lụa nhưng sao tâm hồn họ lại toàn kẽm gai?

Không lâu sau đó người của hội đồng Dĩ cũng tới, kéo cô về.

Lúc đó khoảng 1 giờ 30 sáng, vậy mà bọn họ kéo cô vào gian kín, ném cô vào bồn nước rồi nhấn rồi kì, như thể bọn nhà giàu ăn thịt gà phải vặt sạch lông.

Thục Trinh lúc này không còn đủ sức để chống cự được nữa, mặc cho bọn họ bày bố.

Tắm gội sạch sẽ, họ cho Thục Trinh mặc bộ bà ba may bằng vải lụa bóng màu hồng nhạt. Cô mỉm cười, hoá ra làm người ti tiện, mới được ăn mặc sang trọng hay sao? Thân thể cô sắp trở nên ti tiện nên họ mới cho cô mặc đồ đẹp như vầy? Cũng không đúng, trươc đây cô đã từng mặc còn đẹp hơn thế này, cô và gia đình cô nào có ti tiện. Ấy vậy mà,... À phải nói là kẻ sống hợp thời thì mới mong giàu có? Cha mẹ cô không hợp thời nên bị bọn xấu hãm hại nhà tan cửa nát, mất mạng tang vong?

(1): Từ này ý chỉ người đàn ông (ngang hàng hoặc tôn trọng - còn khi kính trọng, thường dùng cho người giàu thì gọi là ông), thường dùng để tự xưng hoặc gọi.

(2): thường gọi người phụ nữ lớn hơn, tôn trọng, hoặc cũng đơn giản là gọi người giàu hơn. Ngoài ra, còn dùng để gọi vợ của con ông chủ, con ông chủ được gọi là "cậu". Còn những người được gọi là "bà" thường là vợ ông lớn hoặc cũng quyền cao chức trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro