Chương 13 Hiệp ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Dương Thiên Tỉ có muôn ngàn thắc mắc trong lòng, cậu trợn mắt nhìn mẹ lúc này đang choàng tay qua tay cậu.

Khi Miêu Tuyết Hồng nhìn thấy ánh mắt sắc bén phát ra tia lửa của con trai, bà vỗ vỗ tay nhẹ nhàng lên bàn tay của Dịch Dương Thiên Tỉ để trấn an cậu.

Bà thanh nhã mỉm cười ngọt ngào nói một cách khéo léo chỉ đủ bà và Dịch Dương Thiên Tỉ nghe.

"Con ngoan, về nhà mẹ sẽ giải thích với con."

Miêu Tuyết Hồng là một người rất khôn khéo, trước bao nhiêu ánh mắt thăm dò của mọi người bà không thể để mình mất thể diện.

Lúc này Vương Tuấn Khải từ phía dưới oai nghiêm bước lên khán đài, Vương Tuấn Kiệt và Nhật Trung cung kính đi theo sau anh.

Nhìn vào tướng mạo oai phong lẫm liệt của Vương Tuấn Khải, mọi người đều đoán được phần nào thân phận của anh.

Chỉ có Vương Lão Đại của bang Mafia Vương Gia mới có khí thế oai hùng, làm cả căn phòng được bao phủ bởi tà khí.

Khi anh bước lên khán đài cặp mắt chim ưng sắc bén nheo lại nhìn mọi người với vẻ ngông cuồng, sự ngạo mạn cùng với khí chất kiêu ngạo tỏa ra từ trên người của anh, không phải muốn có là có thể có được nó xuất phát từ bản chất của anh.

DịchChấn Nam bước đến đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải với vẻ mặt tươi cười, ánh mắt hãnh diện nhìn vào mọi người phía dưới giới thiệu con rể tương lai của mình.

"Người này chính là Vương chủ tịch của tập đoàn Vương Thị, cũng là con rể tương lai của tôi."

Nghe ba nói vậy Dịch Dương Thiên Tỉ liền liếc nhìn Vương Tuấn Khải, lúc này khuôn mặt của anh vẫn như tảng băng ngàn năm, tuy anh là một người đàn ông với vẻ bề ngoài xuất sắc không ai sánh bằng, nhưng lại là một khúc gỗ không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Lục Cẩn Phi đứng dưới khán đài, bàn tay đang đặt bên hông đột nhiên siết chặt lại thành nắm đấm.

Trong lòng anh thật không cam tâm, đáng lẽ ra Dịch Dương Thiên Tỉ phải thuộc về anh, ở đâu ra một Vương Tuấn Khảikhông biết trời cao đất dày hiên ngang đoạt lấy cậu.

Lục Cẩn Phi không phải là người trong hắc đạo, nên anh không biết thân phận thật sự của Vương Tuấ Khải, anh ỷ ba mình Lục Cẩn Trung có quan hệ mật thiết với Đoàn Vũ Sơn, một trong những người nắm trong tay thế lực của hắc đạo nên mới to gan suy nghĩ như vậy.

Chung Tử Hồng đứng bên cạnh, khi cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải bước lên khán đài trong lòng cậu chợt hiện lên nỗi vui mừng khó tả, nhưng sự vui mừng đó không duy trì được bao lâu liền được thay thế bởi sự đố kỵ, khi cậu nghĩ đến anh chính là chồng tượng lai của Dịch Dương Thiên Tỉ em họ của cậu.

Trong lòng Chung Tử Hồng thật không cam lòng, cậu nghiến răng trong sự tức giận.

"Dịch Dương Thiên Tỉ sao số của cậu lại may mắn đến như vậy.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, đến người đàn ông mà tôi để ý đến cũng đã thuộc về cậu."

Chung Tử Hồng ôm trong lòng nỗi không phục nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên nụ cười niềm nở, không để lộ tâm tư của mình ra ngoài.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Dịch Chấn Nam và Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi nghiêm túc trên ghế sofa trong thư phòng tại biệt thự Dịch gia.

"Ba, chuyện kết hôn này là sao?

Sao con chưa từng nghe ba nhắc đến."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi sát vào người của Dịch Chấn Nam, cậu nắm tay ông nói một cách nghiêm túc.

Lúc này Miêu Tuyết Hồng từ bên ngoài bước vào, trên tay bà cầm một tách cafe thơm ngon đưa đến trước mặt của Dịch Chấn Nam.

"Ông dùng cafe."

Miêu Tuyết Hồng nhìn chồng bằng ánh mắt yêu thương nói với giọng nhỏ nhẹ.

Dịch Chấn Nam ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế sofa nhận lấy tách cafe thơm ngát từ trên tay của vợ mình.

Dịch Chấn Nam đưa tách cafe đến truớc mũi, ông nhắm mắt lại hít vào hương thơm tỏa ra từ trong tách cafe.

Mùi thơm nhẹ nhẹ của cafe làm thần trí ông chợt tỉnh táo lại hơn, ông tao nhã hớp một ngụm rồi khom tới đặt tách cafe lại trên bàn, giọng nói thận trọng vang lên kể cho Dịch Dương Thiên Tỉ về chuyện hôn ước này.

"Thiên Thiên, con bình tĩnh nghe ba nói.
5 năm trước khi ba có ý định ứng cử làm tổng thống nước Mỹ, đột nhiên bị một đám người không rõ lai lịch ám toán.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ba nghĩ mình sẽ không còn mạng để gặp lại mẹ con của con.

Không ngờ trong lúc nguy kịch nhất Vương Tuấn Khải xuất hiện, cậu ấy đã cứu ba và cho bác sĩ tốt nhất chữa trị vết thương cho ba.

Sau khi vết thương đã không còn đáng ngại, Vương Tuấn Khải và Ba có một hiệp định. Chỉ cần Vương Tuấn Khải ở phía sau bảo vệ sự an toàn cho cả nhà chúng ta, khi ba được trúng tuyển chức vị Tổng thống ba sẽ gả con trai của mình cho cậu ấy."

Dịch Chấn Nam chậm rãi kể lại cho Dịch Dương Thiên Tỉ nghe chuyện đã xảy ra vào 5 năm trước.

"Ba, ba bị người ta ám sát, có phải vào lúc con đi huấn luyện không?

Khi con trở về, biệt thự đã được phòng thủ một cách nghiêm ngặt hơn, con cũng từng hoài nghi về chuyện này nhưng khi hỏi mẹ, mẹ chỉ nói vì ba lo lắng cho sự an toàn của con nên mới thuê thêm vệ sĩ."

Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng nhìn Dịch Chấn Nam nói.

"Đúng vậy!

Sau khi ba trở về Vưoqng Tuấn Khải đã cho thuộc hạ của mình, đến bảo về cho cả nhà của chúng ta."

Dịch Chấn Nam không hề có ý định che giấu về việc này.

"Nhưng theo con được biết tập đoàn Vương Thị không phải là một tập đoàn nhỏ, Vương Thị còn hùng mạnh hơn cả Dịch Thị của chúng ta, vậy Vương Tuấn Khải lấy con là vì mục đích gì?."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn một cái là biết ngay dã tâm của Vương Tuấn Khải không đơn giản, đường đường là chủ tịch của một tập đoàn đứng nhất nhì trên tòan thế giới không đơn giản chỉ muốn cưới con gái của tổng thống Mỹ về làm vợ.

"Thiên Thiên, con có nghe qua bang Mafia của Ý chưa?."

Dịch Chấn Nam nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ nói, ngoài trời lúc này tối đen như mực giống y như tình cảnh vào cái đêm của 5 năm trước, lúc ông bị một đám người hung hăng cầm súng chỉa vào đầu của ông.

"Mafia là một bang phái nổi tiếng khắp nơi trên toàn thế giới.

Họ là băng đảng xã hội đen khét tiếng nhất, họ xem luật pháp không ra gì, tính mạng của một người đối với họ y như cỏ rác."

Dịch Dương Thiên Tỉ đã cho người điều tra

Vương Gia, tất cả hoạt động của họ cô đều nắm trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro