Chương 17 Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiệc kết hôn kết thúc Trần Linh Giang và Sam cùng một đám thuộc hạ, lái xe hộ tống Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ về biệt thự Vương Gia.

Vừa khom người chuẩn bị ngồi vào trong xe, Dịch Dương Thiên Tỉ nghe được giọng nói máy móc của Trần Linh Giang vang lên từ phía sau.

Trần Linh Giang nhìn thấy Quyển Ni định theo sau Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi vào trong xe, cô liền vươn tay chặn Quyển Ni lại.

"Tiểu thư, xin cô dừng lại."

Dịch Dương Thiên Tỉ bực bội cau đôi mày thanh tú của mình lại, cậu với nét mặt hầm hầm nhìn Vương Tuấn Khải lúc này thật lãnh đạm ung dung ngồi ở vị trí sát cửa sổ trong xe.

"Quyển Ni là cận vệ của tôi, em ấy sẽ cùng tôi dọn vào Vương Gia."

Nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói vậy ánh mắt sắc bén của Trần Linh Giang liền nhìn sang Lão Đại chờ xem quyết định của anh.

Khuôn mặt lạnh tanh của Vương Tuấn Khải vẫn thản nhiên nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Quyển Ni.

Trong lòng Vương Tuấn Khải hiện lên tia nghi ngờ, cậu trai này khỏang chừng 20 tuổi nhưng nhìn vào ánh mắt vô tình pha lẫn tia độc ác làm Vương Tuấn Khải cảm giác cậu trai này không đơn giản.

"Được!."

Nghe Vương Tuấn Khải nói vậy Trần Linh Giang mới chịu rút tay về, để Quyển Ni ngồi vào trong xe.

Lúc này nét mặt nghiêm túc của Quyển Ni mới thả lỏng ra không còn căng thẳng nữa, trong lòng Quyển Ni đang lo lắng sợ Vương Tuấn Khải không đồng ý để cô lại bên cạnh chủ nhân.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi ngay chính giữa, cậu nhíu mày cảm giác khó chịu với mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ trên người của Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi nép mình sát vào người Quyển Ni để tránh xa anh ra.

Tuy Dịch Dương Thiên Tỉ tỏ ra thái độ chán ghét, nhưng không biết vì sao ánh mắt cậu lại vô tình liếc trộm anh.

Lúc này khuôn mặt anh đã trở nên tái xanh vì bị ảnh hưởng bởi chất cồn, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở đều đều làm Dịch Dương Thiên Tỉ cứ ngỡ anh đang ngủ say.

Chắc có lẽ khi Vương Tuấn Khải say trên người anh tỏa ra thứ gì đó hấp dẫn thu hút sự chú ý của Dịch Dương Thiên Tỉ, làm cậu không thể kiềm chế được sự khao khát trong lòng mình.

"Em nhìn tôi.....đủ chưa?."

Giọng nói trầm khàn mang theo chút phong tình của Vương Tuấn Khải làm Dịch Dương Thiên Tỉ giật nảy mình, không chỉ Dịch Dương Thiên Tỉ ngay cả Trần Linh Giang và Sam cũng kinh ngạc không thôi.

Trần Linh Giang không dám quay đầu lại nhìn Lão Đại, cặp mắt ưu tư nhìn ra ngòai cửa sổ.

Ngoài Vương Tuấn Kiệt  và Hàn Mạc ra, Dịch Dương Thiên Tỉ là người đầu tiên anh gọi bằng Em.

"Tôi nhìn anh khi nào?

Anh đừng có tự mãn."

Dịch Dương Thiên Tỉ với khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ, cậu không thể để mình bị yếu thế trước mặt anh.

"Ừm..........."

Vương Tuấn Khải điềm nhiên Ừm một tiếng làm Dịch Dương Thiên Tỉ không hiểu rõ ý nghĩa của cái Ừm này của anh.

'Anh đang xem thường cậu chăng.'

Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ càng tức giận với thái độ bất nhã này của Vương Tuấn Khải, người gì không biết phép lễ nghi, nói chuyện với người khác nhưng cặp mắt vẫn nhắm nghiền.

Trong lúc Dịch Dương Thiên Tỉ đang nổi giận đùng đùng đột nhiên cặp mắt sắc bén mang theo tà khí của Vương Tuấn Khải mở toang ra làm cậu hết hồn.

Anh lập tức ngồi thẳng người dậy, cánh tay cường tráng vươn tới ôm gọn Dịch Dương Thiên Tỉ vào lòng, bàn tay mạnh mẽ của anh xoè ra để bảo vệ đầu của cậu.

"Cúi xuống."

"Kétttttttttt......................."

Vương Tuấn Khải vừa nói xong đột nhiên Sam phắng gắp, tiếng phắng xe chói tai làm Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc trong lòng.

Quyển Ni ngồi bên cạnh theo phản ứng tự nhiên cô lập tức nắm chặt con dao nhỏ được ẩn giấu trong tay áo.

Thiếu Gia đã căn dặn cô, không đến lúc nguy hiểm đến tính mạng, cô tuyệt đối không được ra tay để lộ thân phận của mình.

Vì chiếc xe đột nhiên ngừng gắp làm cho mọi người bị sức mạnh dồn về phía trước, cũng may Dịch Dương Thiên Tỉ được Vương Tuấn Khải bảo vệ trong lồng ngực ấm áp của anh, nên cậu không bị chút tổn thương gì.

"Pằng.....pằng.......pằng......"

Đột nhiên hàng lọat tiếng súng vang lên từ tứ phía, những tiếng doang doang khi mấy viên đạn không ngừng va chạm vào xe của Vương Tuấn Khải rồi lần lượt bất lực rơi xuống mặt đất, làm Dịch Dương Thiên Tỉ và Quyển Ni nhìn nhau bằng ánh mắt ngỡ ngàng.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chống quan sát tình cảnh trước mắt, xe của Vương Tuấn Khải không hề hấn gì với trận mưa đạn vừa rồi.

Lúc này trong lòng cậu càng khâm phục sự trù liệu của Vương Tuấn Khải, cậu không ngờ xe của Vương Tuấn Khải đều là những chiếc xe được cải tiến để chống đạn.

Nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ thất thần nhìn cảnh trước mắt, Quyển Ni lập tức khều nhẹ cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ chợt bình tĩnh lại, cậu nhanh trí đóng một màn kịch khơi gợi sự thương xót trong lòng của Vương Tuấn Khải.

Cậu cố tình phản ứng giống như những nam nhân hay phụ nữ bình thường, khi ở trong tình cảnh mưa bơm bão đạn, điều đầu tiên họ làm chính là hét lên trong sự kinh hãi.

"Ahhhhhhhhhh........Ahhhhhhhhh....."

Tiếng thét chói tai của Dịch Dương Thiên Tỉ vang lên, hai tay cậu run lẩy bẩy ôm chặt vòng eo của Vương Tuấn Khải.

Tòan thân Vương Tuấn Khải cứng đờ vì sự tiếp xúc thân mật này của cậu, nhưng không biết vì sao lần này anh không có cảm giác bài xích.

Vương Tuấn Khải nhíu mày kinh ngạc với phản ứng quá quắt này của Dịch Dương Thiên Tỉ, lúc này anh có thể cảm giác được cậu rất sợ, toàn thân cậu không kiềm chế được rung như cầy sáy.

"Chỉ là chuyện nhỏ em không cần phải sợ.

Có tôi ở đây không ai dám làm hại đến em."

Giọng nói dửng dưng không hề dao động, cùng với ánh mắt kiên định muốn trấn an Dịch Dương Thiên Tỉ.

Cậu cắn chặt đôi môi gợi cảm của mình nhìn anh bằng ánh mắt bất lực, gật đầu trong vẻ tin tưởng.

Tình huống nguy kịch này đối với Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng là gì cả, nhưng không biết vì sao khi nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, trong lòng cậu thật sự tin rằng nếu cậu gặp nguy hiểm anh sẽ đứng ra bảo vệ không để cậu bị chút tổn thương gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro