Chương 18 Tiêu diệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đóng xong màn kịch tiểu bạch thỏ trong lòng anh, tầm mắt yếu đuối vừa rồi của Dịch Dương Thiên Tỉ liền được thay thế bởi cặp mắt sắc bén thâm độc.

Cậu chuyển tầm mắt của mình nhìn vào mấy chiếc xe Jeep với tốc độ 120km một giờ, như cơn lốc xông thẳng về phía xe của Vương Tuấn Khải.

Xe của bọn họ càng lúc càng đến gần hơn, lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ mới nhìn rõ, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng tự động, họ nhắm vào xe của Vương Tuấn Khải liên tục nã đạn.

"Pằng.....pằng....pằng....pằng...pằng"

Dịch Dương Thiên Tỉ nép sát khuôn mặt kiều diễm của mình vào lồng ngực của Vương Tuấn Khải, cậu dùng hai tay bịt lại hai tai của mình, sau khi tiến súng tạm dừng lại cậu mới từ từ ngước mặt lên nhìn về phía trước.

Sam và Trần Linh Giang mỗi người rút từ bên hông cửa xe ra một khẩu súng tiểu liên.

Trần Linh Giang ấn cửa nóc vận hành bằng điện ra, trên tay cầm súng tiểu liên vươn người ra khỏi nóc, nhắm vào những chiếc xe của kẻ địch bắn tới tấp.

Sam vừa lái xe vừa quan sát tình hình, anh lạng lách đánh võng một cách điêu luyện.

Trần Linh Giang và Sam ăn ý vô cùng, Sam vừa đánh tay lái qua bên trái Trần Linh Giang liền hiểu ý xoay người qua bên phải để bắn vào kẻ địch.

Trong tình huống rối loạn này, Dịch Dương Thiên Tỉ không hề nhìn thấy chút băn khoăn hay lo ngại gì trên khuôn mặt lạnh như băng của Vương Tuấn Khải, giống như chuyện này đối với anh chẳng nhằm nhò gì cả.

Cặp mắt chim ưng đầy sát khí nhìn chăm chăm vào cậu vợ đang nhìn mình không chớp mắt.

Nhìn thấy cặp mắt sáng lung linh của Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn mình, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm giác vui hẳn lên.

"Em còn sợ không?."

Dịch Duing Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải lắc đầu, cậu không hiểu vì sao mình lại nghe lời đến như vậy.

Chỉ cần anh hỏi thì cậu sẽ ngoan ngoãn trả lời.

'Tiêu rồi, tiêu rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ mày bị trúng tà rồi, cái gì là cho anh ấy sống trong địa ngục, chắc mày mới là người sống trong địa ngục.'

Ánh mắt của Vương Tuấn Khải chợt hiện lên ý cười khi anh nhìn thấy nét mặt chán nãn của Dịch Dương Thiên Tỉ, anh biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.

"Lão đại!

Nhị gia, Doãn Kỳ và Nhật Trung đã tới."

Đột nhiên giọng nói của Sam cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người.

Vương Tuấn Khải cùng thuộc hạ dẫn đầu năm chiếc xe Jeep được cải tiến thành một vũ khí thật nguy hiểm lần lượt đuổi theo.

"Pằng......pằng......pằng...."

Trong lúc này những tiếng súng vang lên làm vang dội cả bầu trời, Dịch Dương Thien Tỉ nhìn thấy mấy chiếc xe của kẻ địch bị thuộc hạ của Vương Tuấn Khải bắn trúng nên lạc tay lái đụng vào nhau, vang lên tiếng nổ "long trời lỡ đất".

"Đùng........đùng.....đùng....."

Mấy chiếc xe lần lượt bị nổ tung, một luồng khói đen dầy đặc cùng với ánh lửa màu cam loe loét bao phủ cả bầu trời, từ trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải cậu có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn vô nhân đạo.

Ánh lửa màu đỏ phản chiếu trong ánh mắt của anh nhìn vào thật nguy hiểm, giống y như ma quỷ muốn lấy mạng của bất kỳ ai dám đối đầu với anh.

Đúng như câu" nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân".

Trong thế giới của Vương Tuấn Khải chỉ có hai loại người, một là bạn hai là kẻ thù, một khi đã là kẻ thù thì anh sẽ tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.

Sau khi kẻ địch đã toàn bộ bị hạ gục, Vương Tuấn Khải mới nhếch môi lên thành một nụ cười vừa ý.

"Ra lệnh cho Doãn Kỳ, điều tra thân phận của bọn họ, tiêu diệt toàn bộ."

Lời nói thản nhiên nhưng lại vô cùng độc ác của Vương Tuấn Khải, làm Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác thấp thỏm trong lòng, phải anh là ai?

Là Lão Đại của Vương Gia, một người không nên chọc tới, vì anh giống y như một con sói hung hăng, một khi gậm cắn được con mồi thì tuyệt đối sẽ không buông tha.

Quyển Ni ngồi bên cạnh cậu thu hết mọi việc vừa mới xảy ra vào cặp mắt sắc bén của mình, trong lòng cậu thầm nghĩ.

"Người của Vương Gia quả thật không thể xem thường."

Sau khi nói xong Vương Tuấn Khải ra lệnh cho Sam lái xe về biệt thự Tần Gia, bỏ lại sau lưng một màn hỗn loạn cho Vương Tuấn Kiệt ở lại thu dọn bãi chiến trường.

Xe của họ chậm rãi tiến vào một khu cách biệt với bên ngoài, một toà lâu đài nằm ngay ven biển thật hùng vĩ thật oai hùng làm Dịch Dương Thiên Ti hơi bất ngờ trong lòng.

Cậu đã sống tại đây từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa bao giờ biết đến một nơi đẹp như thế này.

Dịch Dương Thiên Tỉ đảo cặp mắt khôn ngoan của mình một vòng, cảnh tượng nguy nga tráng lệ này làm cậu phải giật mình kinh ngạc.

Tại mỗi một góc cạnh đều có cận vệ trên tay cầm những khẩu súng tiểu liên nghiêm ngặt canh chừng.

Từ thiết kế cho đến sự phòng thủ làm cậu hiếu kỳ muốn tìm hiểu sâu hơn về người đàn ông được gọi là chồng này.

Cánh cổng tự động đột nhiên được mở ra, giống như đang chào đón chủ nhân của mình.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự, Trần Linh Giang lập tức xuống xe, cô cung kính mở cửa xe cho Vương Tuấn Khải, anh không quan tâm đến Dịch Dương Thiên Tỉ một mình uy nghiêm bước xuống.

"Phu nhân."

Trần Linh Giang nhìn thất nét mặt giận dữ muốn phun ra lửa của Dịch Dương Thiên Tỉ liền lên tiếng.

Dịch Dương Thiên Tỉ tao nhã bước xuống xe, bất đắc dĩ đi theo Vương Tuấn Khải vào trong.

Vừa bước vào cửa chính hai mươi người giúp việc lập tức đứng trước cửa hành lễ với Vương Tuán Khải và cậu.

"Thiếu Gia, Thiếu Phu nhân."

Chỉ có thuộc hạ của anh mới gọi anh là Lão Đại, còn người giúp việc tại Vương Gia đều gọi anh bằng Thiếu Gia.

Vương Tuấn Khải không nói gì anh chỉ gật đầu một cái rồi bước thẳng lên tầng hai, để lại một mình Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ngay cửa chính nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo mang theo sự ngông cuồng xem trời bằng vung của anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ chưa từng có cảm giác nhục nhã như bây giờ, dù sao cậu cũng là thiếu gia, được kẻ hầu người hạ vậy mà Vương Tuấn Khải xem cậu y như không khí không tồn tại.

Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận nghiếng răng tự nói với bản thân mình.

"Được!

Anh dám xem thường cậu, vậy cậu sẽ khiến anh đích thân đến đón cậu về Vương Gia."

Dịch Dương Thiên Tỉ với nét mặt hầm hầm lập tức xoay người lại rời khỏi Vương Gia, Quyển Ni thấy vậy liền vội vàng theo sau cậu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc với hành động lớn mật này của cậu, Trần Linh Giang lo lắng đuổi theo Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Phu nhân, cậu định đi đâu?."

Vừa nói Trần Linh Giang vừa giữ chặt cánh tay của Dịch Dương Thiên Tỉ, không để cô rời khỏi Vương Gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro