Chương 40 Tề Phong và Đường Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Dương Thiên Tỉ tự nói với mình, cậu bực bội xoay qua nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.

"Em không muốn mọi người phải chờ một mình em."

Vương Tuấn Khải vẫn như cũ cặp mắt không hề rời khỏi màn hình iPad.

"Người chờ em là anh, không liên quan gì đến bọn họ."

Dịch Dương Thiên Tỉ thật bó tay với Vương Tuấn Khải ngang ngược này.

"Thật tức chết!

Anh không đi thì làm sao họ dám đi.

Như vậy cũng đồng nghĩa là họ chờ cậu."

Dịch Dương Thiên Tỉ tự nói với lòng cậu không thèm nói tiếp với anh nữa, nói chuyện với anh thật hại não, lúc này cặp mắt sắc bén của cậu theo thói quen quan sát màn hình iPad trên tay anh.

Cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang nhắn tin với Lôi Lạc Thiên, nhưng cậu không biết họ đang nói về chuyện gì.

Sau khi trả lời vài câu Vương Tuấn Khải đặt iPad xuống cái bàn trước mặt, anh vươn tay choàng qua eo cậu ôm sát cậu vào lòng, đầu anh thản nhiên ngã về phía sau nhắm mắt lại dưỡng thần.

Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi này của Vương Tuấn Khải, cậu biết mình chính là thủ phạm.

Dịch Dương Thiên Tỉ biết tính nết khi ngủ của mình vô cùng xấu, chắc chắn cậu đã quấy rầy anh cả đêm bằng không anh cũng không mệt mỏi như bây giờ.

"Xin lỗi, tối hôm qua em đã hành hạ anh cả đêm."

"Ừm."

Vương Tuấn Khải không mở mắt chỉ ừm một tiếng, cậu thấy anh như vậy cũng không muốn làm phiền anh.

Trần Linh Giang ngồi ở phía sau cậu nghe toàn bộ đối thoại của hai người, trong lòng cô hiện lên nỗi mất mát khó tả.

Nhưng cô biết Vương Tuấn Khải và cô không cùng chung một loại người, được ở bên cạnh anh là cô đã mãn nguyện.

Nếu đã như vậy chỉ cần Vương Tuấn Khải hạnh phúc cô cũng sẽ hạnh phúc theo, nếu Vương Tuấn Khải đã yêu Dịch Dương Thiên Tỉ, vậy cô sẽ dùng hết sức lực của mình để bảo vệ người anh yêu.

Trong lúc Dịch Dương Thiên Tỉ đang nghĩ về chuyến đi Hy Lạp này, đột nhiên một đĩa bánh mình bơ thơm ngon cùng với một tách cafe nóng hỏi từ đâu xuất hiện trước mặt cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc ngước mặt lên nhìn vào người đã đem thức ăn cho mình, đập vào mắt cậu là một cô tiếp viên xinh đẹp.

Cô ta nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nở một nụ cười lịch sự.

"anh dâu, Lão Đại đã căn dặn thuộc hạ chuẩn bị điểm tâm sáng cho người."

*Thuộc hạ trong hắc bang của Vương Tuấn Khải đều gọi anh là Lão Đại và Dịch Dương Thiên Tỉ là anh dâu.

Nói xong cô tiếp viên lập tức rời đi, Dịch Dương Thiên Tỉ với khuôn mặt vui vẻ nụ cười ngọt ngào không thể che giấu được trên khuôn mặt duyên dáng của cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ xoay qua nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của Vương Tuấn Khải trong lòng hiện lên cảm giác ấm áp vô cùng, cậu không ngờ một Vương Tuấn Khải thường ngày như khúc gỗ không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nhưng lại là một người đàn ông tỉ mỉ chu đáo, anh biết cậu chưa ăn sáng nên mới cố tình cho người chuẩn bị cho cậu.

12 tiếng sau máy bay đáp xuống sân bay Quốc Tế Hy Lạp, Dịch Dương Thiên Tỉvừa bước ra khỏi khoang máy bay liền nhìn thấy một nam một nữ đang đứng cung kính chờ Vương Tuấn Khải.

Theo ánh mắt sắc bén của Dịch Dương Thiên Tỉ quan sát thì hai người này là một đôi.

Nhưng cũng thật lạ hai người nhìn vào hoàn toàn đối lập với nhau, người đàn ông nhìn vào thật nghiêm chỉnh thận trọng thâm sâu còn cô gái thì vô cùng thông minh hoạt bát, trong ánh mắt của cô ta Dịch Dương Thiên Tỉ có thể nhìn thấy tia tinh nghịch.

" Vương Lão Đại, thuộc hạ được chủ nhân căn dặn theo bên cạnh hỗ trợ ngài."

Tề Phong cung kính cúi đầu trước mặt Vương Tuấn Khải nói.

Vương Tuấn Khải không hề kinh ngạc, Lôi Lạc Thiên đã nhắn tin cho anh biết, Lôi Lạc Thiên sẽ phái thuộc hạ thân cận nhất của mình chờ anh tại Hy Lạp.

Vương Tuấn Khải đảo cặp mắt nguy hiểm của mình nhìn vào cô gái bên cạnh, Lôi Lạc Thiên chỉ nói phái một mình Tề Phong mà thôi.

Đường Tam thật thông minh cô nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Vương Tuấn Khải nhìn mình liền bước tới cười cười nói.

"Anh Tuấn Khải, anh Lạc Thiên nói sợ khúc gỗ này làm hỏng đại sự của anh, nên mới kêu em theo bên cạnh canh chừng anh ấy.".

Đường Tam cười một cách khoái chí chỉ vào Tề Phong nói, cô biết ở trước mặt Vương Tuấn Khải anh không thể nổi giận với cô.

Ai bảo vừa rồi khi cô đòi theo anh, anh lại không đồng ý nhưng mặc kệ anh có đồng ý hay không một khi Đường Tam cô đã muốn đi theo, dù trời có sập xuống cũng không cản nổi huống hồ gì một Tề Phong luôn bị cô chèn ép.

Tề Phong đứng bên cạnh nghe những lời Đường Tam vừa nói ra, khuôn mặt nghiêm nghị liền trở nên tái xanh, anh biết cô cố tình ở trước mặt của Vương Tuấn Jhair nói như vậy.

Tứ đại hộ pháp đứng phía sau nghe Đường Tam nói vậy trong ánh mắt chợt hiện lên ý cười nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm chỉnh.

Họ đã nghe danh của Tề Phong từ lâu biết anh là một người nghiêm túc tuy tính tình có hơn bồng bột nhưng là một người dám nói dám làm, là thuộc hạ đắc lực nhất của Lôi Lạc Thiên.

Nhưng thật không ngờ bây giờ một Tề Phong danh tiếng lại bị cô gái này trêu chọc như vậy.

Vương Tuấn Kiệt lắc đầu mỉm cười bội phục cô tiểu sư muội này của anh, từ lúc anh hai lên nắm quyền Vương Gia liền triệu anh từ Mỹ trở về Italy cũng đã năm năm.

Trong suốt thời gian năm năm này anh không hề gặp lại Đường Tam, Đường Tam cùng anh học chung một trường đại học tuy cô nhỏ hơn anh 2 lớp nhưng hai người rất hợp cho nên Vương Tuấn Kiệt luôn xem Đường Tam như cô em gái của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro