Chương 49 Montono

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau ông Dukas đã chuẩn bị sẵn cho Vương Tuấn Khải, 6 chiếc xe Jeep hùng mạnh cùng với vũ khí tối tân nhất.

Vương Tuấn Khải cùng với Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi vào trong chiếc xe Jeep do Sam lái, Đường Tam, Tề Phong, ngồi phía trước Doãn Kỳ và Trần Linh Giang ngồi phía sau, ánh mắt thận trọng của mọi người không ngừng quan sát chung quanh.

Nhật Trung và Vương Tuấn Kiệt được Vương Tuấn Khải giao cho nhiệm vụ khác nên không đi cùng với bọn họ.

Vương Tuấn Khải với nét mặt ngàn năm không thay đổi ngồi nghiêm chỉnh ngay chính giữa, tuy khuôn mặt cùng với ánh mắt thật phẳng lặng nhưng từ trên người anh lại tỏa ra mị lực khiến trái tim của Dịch Dương Thiên Tỉ thấp thởm không yên.

Không biết từ lúc nào khi ở bên cạnh Vương Tuấn Khải cậu đã buông xuống bức tường phòng thủ, thói quen đề cao cảnh giác của một thủ lĩnh với bất kỳ ai, đã không còn hiện hữu đối với anh.

Cậu thật thoải mái tựa đầu lên bờ vai vững chãi của Vương Tuấn Khải, cho dù anh không làm gì cả chỉ yên lặng ngồi đó để Dịch Dương Thiên Tỉ dựa dẫm vào,  nhưng cũng đã đủ khiến trái tim bé bỏng của cậu đặt trọn niềm tin cùng với sự ỷ lại lên người anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi bên cạnh Vương Tuấn Khải nhưng tầm nhìn sắc bén phóng ra ngoài cửa sổ quan sát địa hình từng nơi xe của bọn họ vừa chạy qua.

Từng con đường đất nhỏ cho đến những vùng ngoại ô hẻo lánh Dịch Dương Thiên Tỉ đều ghi nhớ rất rõ, cậu muốn biết người của Mario có bài binh bố trận đón tiếp Vương Tuấn Khải không.

Một đoàn xe Jeep chạy qua trung tâm thành phố Athens chậm rãi tiến vào địa phận của Montono, nơi Vương Tuấn Khải vừa mới đoạt được từ trong tay của gia tộc Dukas, một vùng nhỏ nằm ngay chính giữa Athens và Acharnes.

Đột nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bật dậy cặp mắt tỏa sáng, ánh mắt long lanh chớp chớp nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Vương Tuấn Khải thấy hành động của Dịch Dương Thiên Tỉ môi anh bất giác cong lên thành một nụ cười sủng nịnh.

"Dừng xe!."

Giọng nói trầm khàn mang theo tia nuông chiều của Vương Tuấn Khải làm Sam đang lái xe sửng sờ trong giây lát.

"Thì ra lý do Lão Đại ra lênh cho mình lái xe ngang qua nơi này là vì anh dâu."

Khi Sam nhìn thấy phong cảnh trước mắt anh mới hiểu tâm tư của Vương Tuấn Khải, lúc đầu khi Vương Tuấn Khải ra lệnh cho Sam đi đường vòng anh nghĩ mãi cũng không ra lý do, nếu từ Athens đi đường tắt qua Acharnes chỉ mất một tiếng đồng hồ, nhưng nếu muốn đi ngang qua Montono Sam phải đi đường vòng mất tới ba tiếng đồng hồ mới đến Acharnes.

Sau vài giây định thần lại Sam mới ấn bàn chân vào phanh xe, đoàn xe 6 chiếc hiên ngang đậu lại bên ven đường.

Không biết từ lúc nào Vương Tuấn Khải đã xuống xe, anh đi vòng qua cửa bên trái, Trần Linh Giang theo anh nhiều năm nên chỉ cần nhìn một cái cô liền biết Vương Tuấn Khải đang nghĩ gì, cô vội vàng bước tới mở cửa xe cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Nhưng thật không ngờ Vương Tuấn Khải nhìn thấy liền phất tay ra lệnh cho Trần Linh Giang lui xuống.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Tuấn Khải phong nhã tự tay mở cửa xe cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

Phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Dịch Dương Thiên Tỉ, đến khi một bàn tay mạnh mẽ mang găng tay bằng da màu đen đưa đến trước mặt cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ mới hoàng hồn lại nâng khuôn mặt sắc xảo của mình lên, đập vào mắt cậu là một Vương Tuấn Khải phong độ đang đứng trước mặt cậu.

Khuôn mặt yêu nghiệt được ánh mặt trời chói chang rội thẳng vào càng tôn lên vẻ ngông cuồng xen lẫn tia ngạo mạn, trong ánh mắt thâm thúy của Vương Tuấn Khải giờ phút này đã không còn ẩn tàng bản tính hung hăng tàn bạo của loài sói dữ giữa khu rừng hoang mà thay vào đó chính là sự dịu dàng yêu thương kèm theo tia nuông chiều thái quá.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn anh chăm chú nét mặt ngỡ ngàng cũng vì sự dịu dàng trong ánh mắt anh đã chuyển sang ấm áp hơn, một lát sau cậu mới đưa tay ra nắm lấy bàn tay cường tráng của anh.

Vương Tuấn Khải dìu Dochj Dương Thiên Tỉ đứng trước một biển hoa Bỉ Ngạn lúc này đang tranh nhau nở một cách rực rỡ.

Thật không ngờ tại một vùng đất tọa lạc nơi hoan vu không người qua lại, được bao phủ bởi những cành hoa Bỉ Ngạn màu đỏ như mấu, không chỉ riêng Dochj Dương Thiên Tỉ phàm là nam nhân hay nữ nhân ai nấy đều bị cảnh tượng diễm lệ trước mắt hấp dẫn.

Vương Tuấn Khải biết Dịch Dương Thiên Tỉ thích nhất là hoa Bỉ Ngạn nên không lấy Pluto nơi có thể đem đến cho anh lợi nhuận hàng trăm triệu một năm, anh cố tình chọn Montono một nơi vô giá trị ngoài biển hoa Bỉ Ngạn ra không có gì đáng giá cả.

Anh ra lệnh cho Sam lái xe bọc vòng qua đây, lần trước khi anh qua Hy Lạp trong dịp tình cờ anh đi ngang qua nơi này và đã nhìn thấy biển hoa Bỉ Ngạn với phong cảnh thần thoại này.

Nhưng lúc đó nhìn Vương Tuấn Khải cũng không thèm liếc nhìn tới, đối với anh những cảnh đẹp lung linh huyền ảo này vốn chỉ là vô vị.

Nhưng bây giờ lại khác bây giờ anh đã có Dịch Dương Thiên Tỉ bây giờ trái tim của Vương Tuấn Khải biết thổn thức, biết rung động biết thương xót đồng thời tâm tình của anh cũng bị khuấy động bởi Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Em có thích không?."

Vương Tuấn Khải vừa nói anh đã ngang nhiên choàng tay qua eo cậu ôm cậu thật chặt vào lòng, đôi môi mỏng đặt lên trán của Dịch Dương Thiên Tỉ một nụ hôn ấm áp.

Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc với lời nói của anh, cậu ngước mặt lên nhìn anh bằng cặp mắt ngập nước, vì ánh sáng chói chang của mặt trời đã khiến Dịch Dương Thiên Tỉ hơi nheo mắt của mình lại.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy vậy anh yêu thương dùng tay che đi ánh mặt trời đã khiến mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy khó chịu.

Lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy vẻ mặt ma mị cùng với cái cằm cao ngạo đôi môi mỏng khiêu gợi khẽ cong nhẹ khi anh nhìn thấy nét mặt mít ướt cảm động này của cậu.

Tề Phong đứng một bên nắm tay Đường Tam lúc này cũng bị những cành hoa Bỉ Ngạn làm mê hoặc.

Tay anh thản nhiên siết chặt tay Đường Tam, Đường Tam đang nhìn vào biển hoa trước mắt bất giác ngước lên nhìn anh.

Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng ánh mắt cũng đã đủ khiến người khác phải hâm mộ bởi tình cảm sâu đậm không cần lời nói của hai người.

Sam đứng nhàn nhạt dựa lưng vào chiếc xe Jeep ánh mắt yêu thương lén quan sát Trần Linh Giang, lúc này cô đang nghiêm trang đứng một bên nét mặt lạnh lùng không một tia dao động với cảnh tượng yêu mị trước mắt.

Trong long Trần Linh Giang nghĩ những chuyện hoa cỏ này không đến phiên cô yêu thích, trách nhiệm của cô chính là bảo vệ Lão Đại và anh dâu.

Trong lòng Sam hơi buồn bả ánh mắt cụp xuống nhìn vào bàn chân đang nhịch những hòn đá dưới mặt đất trong lòng thầm nghĩ.

"Linh Giang, đến khi nào em mới chịu tiếp nhận tình cảm của anh."

Gạt bỏ suy nghĩ trong lòng Sam bước tới nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói với giọng tôn kính, anh sợ anh dâu không hiểu tâm tư của Lão Đại.

"Anh dâu, lão đại cố tình căn dặn thuộc hạ lái xe ngang qua đây, để anh dâu ngắm cảnh tượng diễm lệ này."

Nghe Sam nói vậy một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt kiêu hãnh của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải đau lòng anh tháo đôi găng tay bằng da ra dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của mặt cậu.

"Sao vậy?

Em không thích?"

Tuy Vương Tuấn Khải rất kiệm lời nhưng trong lời nói của anh, Dịch Dương Thiên Tỉ có thể nghe ra sự yêu thương cùng với nỗi thất vọng.

Có trời mới biết đây là lần đầu tiên anh chuẩn bị thứ gì đó để tạo cho nam nhân ngạc nhiên, anh còn nghĩ Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ cảm động không kèm được nhào vào lòng anh, nhưng thật không ngờ cậu lại khóc.

Trong lòng Vương Tuấn Khải thầm nghĩ.

"Khi trở về anh sẽ trừng phạt Vương Tuấn Kiệt, nếu không phải vì nghe theo lời của Vương Tuấn Kiệt nói.

Cái gì là phải tạo ngạc nhiên và lãng mạn, nam nhân nhất định sẽ cảm động.

Anh sẽ không bày ra những chuyện vô duyên này khiến Dịch Dương Thiên Tỉ phải đau lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro