Chương 52 Truy hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người đều cầm lấy vũ khí tùy thân của mình, lúc này đột nhiên Vương Tuấn Khải cầm một khẩu súng lục màu bạc đưa đến trước mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ.

" Thiên Tỉ em cầm lấy Truy Hồn để phòng thân, nếu em gặp nguy hiểm đừng ngần ngại phải nổ súng giết kẻ địch ngay."

Vương Tuấn Khải nghiêm túc nói với Dịch Dương Thiên Tỉ, anh chỉ sợ cậu sẽ bị thương vì do dự không dám ra tay trước mặt anh.

Nghe Vương Tuấn Khải nói ra cái tên của khẩu súng, Dịch Duóng Thiên Tỉ ngỡ ngàng trong giây lát.

Cậu biết khẩu súng này là do Hàn Mạc tặng cho Vương Tuấn Khải, thường ngày anh xem nó như báu vật không cho phép bất kỳ ai đụng vào.

Càng ở bên cạnh người đàn ông này, Dịch Dươnh Thiên Tỉ càng vì sự quan tâm chu đáo của anh làm tan chảy.

"Dạ."

Dịch Dương Thiên Tỉ không biết phải nói gì hơn cậu nhìn anh bằng ánh mắt kiên định gật đầu trong sự quả quyết, cậu muốn cho Vương Tuấn Khải một lời cam kết không muốn anh phải vì cậu nên phân tâm.

Vương Tuấn Kiệt nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đứng đờ người nhìn Anh hai, trong lòng anh thầm nghĩ chắc Anh dâu không biết dùng súng nên mới hoảng sợ khi nhìn thấy khẩu súng Truy Hồn.

Vương Tuấn Kiệt cầm chặt khẩu súng trên tay mình nhắm thẳng vào mục tiêu phía trước, đứng với tư thế chuẩn bị chiếc đấu.

"Anh dâu, đối với kẻ địch chị không nên có lòng trắc ẩn, nếu hắn không chết thì người chết chính là anh.

Anh cầm súng nhắm vào mục tiêu, ngón tay ấn mạnh vào cò súng.

Nhớ phải cầm thật chặt và mở mắt nhìn vào mục tiêu bằng không sẽ không bắn trúng."

Vương Tuấn Kiệt đã từng lãnh giáo qua tài nghệ bắn súng khi nhắm mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ, tại trận đấu súng với gia tộc Dukas.

Vương Tuấn Khải kiên nhẫn hướng dẫn cậu sử dụng súng, Dịch Dương Thiên Tỉ muốn bật cười nhưng không dám khi cậu nhìn thấy nét mặt thận trọng chưa từng có của Vwuong Tuấn Kiệt vì sợ cậu không hiểu.

"Tôi biết rồi."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Kiệt gật đầu nói, cậu cầm chặt khẩu súng trên tay để chứng minh mình đã hiểu.

Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ thầm nghĩ, tuy thường ngày VươngTuaans Kiệt luôn tỏ ra thiếu chín chắn, nhưng đến khi anh bày ra bộ mặt nghiêm túc cũng không thua gì với Vương Tuấn Khải là bao nhiêu.

Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh ánh mắt không hề rời khỏi cậu vợ của mình, đôi môi mỏng khẽ cong lên khi anh nhìn thấy nét mắt muốn cười nhưng lại cố tỏ ra nghiêm túc của cậu.

Sau khi bước tới gần miệng hang động, tất cả mọi người đều ẩn mình sau những hòn đá lớn, mỗi người giải quyết một tên thuộc hạ của Mario đang đứng canh chừng trước cửa hang động.

Lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ luôn chú ý đến Vương Tuấn Khải, anh thật bình tĩnh phong thái vô cùng ngạo mạn như việc tiến vào địa bàn của người khác cướp lại lô hàng, chỉ là việc đi đến một nơi công cộng vậy.

Sau khi xử lý xong sáu tên thuộc hạ của Mario đứng canh chừng trước cửa họ bất đầu tiến vào bên trong, tay mỗi người cầm một cái đèn pin do Sam chuẩn bị trước dùng để làm ánh sáng.

Họ đi theo một con đường nhỏ tối đen như mực chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ cây đèn pin sôi đường, càng đi sâu vào bên trong Dịch Dương Thiên Tỉ càng cảm giác có điều gì đó không đúng.

Một nơi dùng để cất giấu lô hàng quan trọng như vậy, tại sao lại để bọn họ đi vào quá dễ dàng.

Họ không cần phải tốn công phí sức gì cũng có thể đi vào được nơi đây.

Trong lúc này Dịch Dương Thiên Tì không ngừng quan sát chung quanh, đột nhiên bước chân của mọi người đều dừng hẳn lại, trước mặt họ là hai lối rẽ.

"Lão đại, chúng ta đi hướng nào?"

Trần Linh Giang nhìn hai con đường, cả hai đều giống y như nhau.

Vương Tuấn Khải trầm mặc suy nghĩ, đột nhiên giọng nói nhỏ nhẹ của Dịch Diwong Thiên Tỉ vang lên từ bên cạnh anh.

"Sao tôi thấy chúng ta đi vào đây quá dễ dàng, tôi chỉ sợ đám người của Mario đang cố tình dụ chúng ta vào đây."

Dịch Dương Thiên Tỉ không muốn họ nghi ngờ về thân phận của cậu, nên chỉ nhắc nhở bọn họ một chút.

Vương Tuấn Khải đã suy nghĩ đến vấn đề này từ lúc anh bước chân vào hang động, anh tin chắc Mario đã biết việc anh đến đây.

Nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói vậy tất cả mọi người lập tức đứng với tư thế chuẩn bị chiến đấu đề phòng có kẻ đột kích.

"Phải!

Anh Thiên Tỉ nói đúng, ở một nơi quan trọng như thế này tại sao chỉ có mấy tên vô danh tiểu chốt canh chừng."

Đường Tam tán thành với lối suy nghĩ của Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng cô thầm nghĩ đợi đến khi bọn cô lấy được lô hàng của Mạnh Hùng.

Cô sẽ dùng bơm mini do cô vừa mới chế tạo ra, biến chỗ này thành bình địa.

Trong lúc mọi người đang quan sát tình hình, đột nhiên Vương Tuấn Khải quăng cái đèn pin anh đang cầm vào con đường bên phải.

"Rầm.........."

Cây đèn pin vừa chậm mặt đất một tiếng rầm vang lên, cơ quang trong con đường bên phải bất đầu khởi động, hai bức tường bằng đá nặng ngàn cân đột nhiên hạ xuống chặn phía trước và phía sau của cái đèn pin.

"Pằng.......pằng.......pằng......pằng..."

Hàng loạt tiếng súng vang lên liên tục,
trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chính là sự khiếp hãi, nếu vừa rồi họ đi vào con đường đó chắc chắn bọn họ sẽ bị bắn thành tổ ong.

Nét mặt của Vương Tuấn Khải lúc này tối đen như mực con ngươi đen nhánh hiện lên sạt khí đằng đằng làm Đường Tam đứng bên cạnh cũng phải rùng mình sởn gáy.

Dịch Dương Thiên Tỉ không hề kinh động với cảnh tượng trước mắt, cặp mắt sắc bén loé lên tia độc ác.

Cậu nghiến răng bàn tay bất giác siết chặt khẩu súng Truy Hồn.

"Nếu Tuấn Khải bị chút tổn thương gì, Mario ngươi hãy tìm sẳn chỗ để chôn thân."

Dịch Dương Thiên Tỉ tự nói với bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro